Nhóm Chat Bao Lì Xì Chư Thiên

Chương 288: Nhiệm vụ ẩn giấu, Chúc Mừng!

Một lúc lâu sau, Tô Minh Thành mới nuốt nước bọt, dùng tay dụi hai mắt của mình.
“Là…… Là thật, một trăm triệu, thật sự là một trăm triệu!"
Lúc này Tô Minh Thành đã nói lắp ba lắp bắp.
Thật sự là chuyện này quá chấn động.
“Ba, ở đâu mà ba có số tiền này?” Tô Minh Ngọc hỏi.
Tô Đại Cường xua tay, nói: “Các ngươi đừng quá để ý tới chuyện này, dù sao không phải trộm hay cướp gì là được rồi.
Sau khi công ty đa quốc gia được thành lập, Minh Triết muốn ra nước ngoài làm việc thì cứ đi đi.
Minh Thành và Chu Lệ thì cần học tập cho tốt trước đã. Đặc biệt là Minh Thành, nếu không có đủ tư cách thì vẫn phải huấn luyện, chừng nào được thì mới thôi.
Ta rất yên tâm về Minh Ngọc, sau khi ngươi từ chức thì có thể lập tức tới công ty làm việc."
Tô Minh Ngọc nói: “Ta đâu phải người không có tay chân, vì sao phải tới công ty nhà mình làm?"
“Tô Minh Ngọc, ý của ngươi là sao? Chẳng lẽ bảo ngươi về nhà đi làm khiến ngươi tủi nhục? Ngươi làm con cái mà như vậy à?” Tô Minh Thành quát to.
“Ta làm con như thế nào thì không cần ngươi quản lý." Sau khi nói xong, Tô Minh Ngọc xoay người chuẩn bị rời đi.
Tô Đại Cường vội vàng kéo tay Tô Minh Ngọc lại, nói: “Minh Ngọc, từ nhỏ ngươi đã nóng nảy như vậy rồi, bình tĩnh lại chút nào.
Minh Triết, Minh Thành, Chu Lệ, các ngươi đi ra ngoài một chút, ta muốn nói chuyện riêng với Minh Ngọc."
Nếu là trước đây Tô Đại Cường nói như vậy thì chắc chắn Tô Minh Thành sẽ là người đầu tiên đứng ra phản đối.
Phải biết rằng nơi này chính là nhà của hắn.
Nhưng mà lúc này hắn chỉ cúi đầu kéo tay của Chu Lệ, vừa đi vừa cười nói: “Được rồi, ba và Minh Ngọc cứ từ từ nói chuyện."
Chờ sau khi ra ngoài cửa, Tô Minh Thành nghiêm túc nói: “Bà xã, ngươi nhéo ta một chút."
“Ha ha ha! Tốt! Tốt!"
Sau khi bị nhéo, Tô Minh Thành không những không kêu đau mà còn cười phá lên.
“Bà xã, chúc mừng ngươi trở thành vợ của phú nhị đại."
“Ừ! Ông xã, vậy sau này ngươi vẫn yêu ta như trước chứ?” Chu Lệ hỏi.
“Ta chỉ biết càng ngày càng yêu ngươi mà thôi, moaz!” Tô Minh Thành hưng phấn nói.
“Ông xã thật tốt, moaz!” Chu Lệ cười vui vẻ cười nói.
…….
Tô Đại Cường thở dài: “Minh Ngọc, nửa đời trước, người mà ta có lỗi nhất chính là ngươi. Ta sợ mẹ ngươi, cho dù làm chuyện gì cũng đều sợ hãi, rụt rè.
Ta nhớ rõ, khi còn nhỏ ngươi muốn có một quyển sách luyện tập, vì thế mỗi ngày ta đều ăn ít một chút, sau đó đi nhặt chai lọ bán lấy tiền, muốn chậm rãi tích cóp mua cho ngươi một quyển. Nhưng mà sau đó vẫn bị mẹ của ngươi phát hiện.
Ta nhớ rõ, ngươi muốn học đại học. Ta cũng muốn nói chuyện giúp ngươi nhưng rồi lại bị mẹ ngươi dọa sợ tới mức không dám nói lời nào…….
Sau khi ngươi lớn lên, ta biết ngươi phải chịu rất nhiều khổ sở, nỗ lực rất nhiều mới có được thành tựu hôm nay.
Ngươi là người chịu khổ nhất trong Tô gia……"
Tô Đại Cường nói tới đây, giọng của hắn đã hơi khàn khàn.
Phải biết rằng, Tô Đại Cường đã ăn thịt của yêu thú hoàng cấp, còn sử dụng Thiên Đạo Chi Quang.
Cơ thể và giọng nói của hắn đã vượt xa người thường, sao có thể chỉ vì nói mấy câu mà khàn chứ?
Sự thật là hắn thẹn trong lòng.
Mà Tô Minh Ngọc, người từ trước đến nay vẫn luôn hiếu thắng, giống như là người sắt nữ, lúc này mũi nàng hơi đỏ, nước mắt trong suốt như là thủy tinh lăn dài trên khuôn mặt rồi rớt trên mặt đất vỡ thành tám cánh.
Tô Minh Ngọc vội lau nước mắt, nói: “Mấy chuyện này đã qua rồi, ngươi nhắc lại làm gì chứ."
Tô Đại Cường nói: “Ta vẫn luôn giữ những việc này ở trong lòng, nếu không nói ta thật sự không thoải mái. Hiện tại nói hết ra rồi, ta cảm thấy thoải mái hơn nhiều."
Hắn dừng một chút rồi lại nói: “Ta biết các ngươi muốn hỏi ta rất nhiều thứ, ví dụ như tại sao ta trẻ lại hoặc là tại sao ta đột nhiên có một trăm triệu.
Nếu phải giải thích những việc này thì thật sự rất phiền toái. Nhưng mà ta có thể khẳng định rằng lai lịch của những thứ này tuyệt đối không có vấn đề."
Tô Minh Ngọc không có hỏi nhiều về chuyện này, nàng chỉ nói: “Sư phụ đối xử với ta rất tốt, hiện tại hắn ngã bệnh, công ty đang đứng ở thời khắc nguy cơ, cho nên ta không thể từ chức trở về được."
Tô Đại Cường nói: “Báo đáp tri ân, không hổ là con gái của ta. Nhưng ta muốn nói cho ngươi một chuyện, sư phụ ngươi không bị bệnh, hắn chỉ giả vờ mà thôi. Mục đích của hắn là muốn thăm dò tình huống công ty lần cuối, chuẩn bị đưa ra thị trường.
Thậm chí hắn không chỉ giả bệnh mà không bao lâu nữa sẽ giả chết."
“Giả bệnh? Giả chết? Không thể nào!” Tô Minh Ngọc thốt lên.
Tô Đại Cường lắc đầu nói: “Ngươi nên chú ý giám đốc tài vụ lão Mao nhiều hơn chút, như vậy hẳn là sẽ phát hiện ra."
Thật ra, khi Tô Đại Cường nói tới đây thì Tô Minh Ngọc gần như có thể xác định những gì ba mình nói đều là tình hình thực tế.
Bởi vì quan hệ giữa giám đốc tài vụ lão Mao và tổng giám đốc Mông chỉ có một ít người trong công ty biết.
Nhưng Tô Đại Cường lại có thể nói rõ ràng như vậy.
Hình ảnh của Tô Đại Cường trong lòng Tô Minh Ngọc lập tức trở nên vô cùng cao lớn và thần bí.
Đúng lúc này, Nhóm chat Bao lì xì Chư Thiên vang lên một âm thanh thanh thúy.
“Đinh! Chúc mừng Tô Đại Cường kích phát hệ thống gấp bội, khen thưởng điểm tích lũy X3."
“Đinh! Chúc mừng Tô Đại Cường hoàn thành nhiệm vụ ẩn giấu, đạt được 9000 điểm tích lũy."
Sau khi nghe thấy âm thanh kia, Tô Đại Cường vốn dĩ còn đang bi thương vì hồi ức chuyện cũ nhanh chóng nở nụ cười.
Phải biết rằng, hắn đã từng dùng 1000 điểm tích lũy để đổi một vạn lượng hoàng kim với Hòa Thân.
Hiện tại lại đạt được 9000 điểm tích lũy, như vậy chẳng phải hắn sẽ sắp có được chín vạn lượng hoàng kim rồi à?
“Ba, ba làm sao vậy?” Tô Minh Ngọc dĩ nhiên không biết tại sao Tô Đại Cường lại đột nhiên cười vui vẻ như vậy, nàng thấy ba mình như vậy thì không khỏi lo lắng.
Tô Đại Cường như nghĩ tới cái gì, vội hỏi ngược lại: “Minh Ngọc, ngươi có còn gặp cái tên Thạch Thiên Đông gì đó không?"
“Yên tâm đi, nếu ngươi không thích hắn thì ta cũng sẽ không thích hắn." Tô Minh Ngọc cười nói.
Tô Đại Cường nhẹ nhàng thở ra, nói: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi…
Tên Thạch Thiên Đông kia hoàn toàn không xứng với ngươi."
“Chẳng lẽ ba muốn giới thiệu bạn trai cho ta à?” Tô Minh Ngọc hỏi.
“Chứ sao nữa? Người mà ta giới thiệu cho ngươi tuyệt đối là rồng phượng giữa loài người.
Nào nào, để ta chụp cho ngươi vài tấm."
Tô Đại Cường móc di động ra rồi liên tục chụp Minh Ngọc với nhiều góc độ khác nhau.

Nhóm chat Bao lì xì Chư Thiên.
Hồng Thất Công: Tô Đại Cường đã hoàn thành nhiệm vụ ẩn giấu rồi? Hơn nữa còn kích phát hệ thống gấp bội, thành công đạt được 9000 điểm tích lũy?
Hồng Thất Công: Ta chỉ có thể nói, đậu xanh!
Cát Tiểu Luân: Đậu xanh! + 1
Daigo: Đậu xanh! + 2
…….
Quách Tương: Hu hu, tại sao nhiệm vụ ẩn giấu của ta còn chưa hoàn thành nữa? Khóc rống.jpg
Naruto: 9000 điểm tích lũy? Không tính là gì, vua điểm tích lũy chú định là của ta!
Hòa Thân: Chúc mừng Tô Đại Cường hoàn thành nhiệm vụ ẩn giấu và đạt được 9000 điểm tích lũy.
Tô Đại Cường: Cám ơn lời chúc. Vui vẻ. jpg
Hòa Thân: Này… Tô Đại Cường, hiện tại ngươi có nhiều điểm tích lũy như vậy, thế nào, muốn bán một ít cho ta không?
Tô Đại Cường: Giá cả như cũ?
Hòa Thân: Đúng vậy, đúng vậy!
Tô Đại Cường: Vậy không bán.
Hòa Thân: …
Tô Đại Cường: Phải thêm tiền!
Hòa Thân: Không thành vấn đề.
Bạn cần đăng nhập để bình luận