Nhóm Chat Bao Lì Xì Chư Thiên

Chương 345: Đã đến, kẻ thù!

Đậu Đậu tán thưởng nói: “Quả nhiên là Trường Hồng Kiếm, Băng Phách Kiếm và Bôn Lôi Kiếm!”
Ngay lập tức, ánh mắt Đậu Đậu nhìn về phía đám người Hồng Miêu trở nên càng nhu hòa, thân thiện hơn vài phần.
Hắn vui vẻ nói: “Mau, mời vào trong.”
“Được.” Hồng Miêu nói.
Trong đại sảnh có mấy bộ bàn ghế, đơn giản và ngăn nắp.
Đậu Đậu sai người dâng trà thơm lên, lúc này mới hỏi: “Nhìn các ngươi hơi chật vật.
Chẳng lẽ, gặp phải chuyện phiền phức gì hả?”
Đại Bôn xoa bóp cổ tay nói: “Còn không phải Ma giáo à, bọn hắn muốn bắt Kỳ Lân, thống nhất thiên hạ.
Mặt khác, gần đây còn xuất hiện rất nhiều quái vật hắc ám, thực lực thì chẳng ra gì nhưng số lượng rất nhiều.”
Đậu Đậu gật đầu nói: “Ta cũng nghe nói.
Những quái vật đó, vừa giống người lại vừa giống thú...
Có người nói, hơi giống quỷ quái trong chuyện hoang đường ngày xưa.”
Sắc mặt Lam Thố hơi trầm trọng, nói: “Đúng là hơi giống quỷ quái.”
Đậu Đậu cho rằng mình đã gợi lên hồi ức không vui nào đó của Lam Thố.
Cho nên bưng ly trà lên, nói: “Năm đó, bảy vị kiếm hiệp đã anh dũng, trừng gian diệt ác, lưu truyền giang hồ.
Không thể tưởng tượng được, hôm nay ta đã gặp được truyền nhân của tam kiếm trong đó, thật là may mắn của Đậu Đậu ta.
Tới, ta lấy trà thơm thay rượu, kính ba vị một ly.”
Hồng Miêu cũng bưng ly trà lên, nói: “Đậu Đậu, ngươi nói như vậy nói, có phải có phần khoe khoang hay không?
Dù sao thì ngươi cũng là truyền nhân của Vũ Hoa Kiếm trong Thất Kiếm.”
Biểu hiện của Đậu Đậu hơi cứng đờ, chớp đôi mắt đen láy, sờ lên cái ót của mình, nói: “Cái này... Ngươi đã biết rồi hả?”
Hồng Miêu cười nói: “Đương nhiên ta biết, nếu không thì sao ta có thể dễ dàng vào đạo quán uống trà như thế này?”
Đại Bôn vui vẻ nói: “Hắc! Thì ra là truyền nhân của Vũ Hoa Kiếm, sao không nói sớm chứ!
Hại ta vừa rồi thật không dám uống trà.”
Đại Bôn vừa nói chuyện, một tay vừa bưng ly trà trước mặt uống một hơi cạn sạch, vui sướng nói: “Thoải mái!”
Tiếp theo, hắn khoác cánh tay thô tráng lên trên đôi vai gầy nhỏ của Đậu Đậu, cười hắc hắc nói:
“Ta nói ngươi này Đậu Đậu, ở đạo quán các ngươi đang làm đồ ăn ngon gì vậy?
Thơm như thế.
Lấy ra cho ta nếm thử đi.”
Đậu Đậu cười nói: “Đó là một ít đan dược trị bệnh, ngửi mùi rất thơm nhưng ăn vào sẽ hơi đắng.
Thế nào, ngươi muốn nếm thử hả?”
Đại Bôn lập tức không có hứng thú, nói: “Đắng... Vậy thôi ta không ăn đâu.”
Đổi ý nhanh như vậy, lại phối hợp biến hóa trên gương mặt của Đại Bôn làm cho người ta buồn cười.
Đậu Đậu lại hỏi: “Đúng rồi, thiếu hiệp Hồng Miêu, sao ngươi lại biết được thân phận của ta?”
Đại Bôn xua tay nói: “Ha ha, chuyện này tính gì chứ?
Lúc trước, ta còn không tin mình có thể nắm giữ Bôn Lôi Kiếm.
Nhưng, Hồng Miêu lại cực kỳ chắc chắn nói ta có thể.
Cho nên, ta đã thử một chút... không ngờ lại đúng thật.”
“Đùng!”
Lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên một tiếng ồn ào.
“Quan chủ, có quái vật!” Có đạo sĩ hét lớn.
Đậu Đậu và đám người Hồng Miêu nghe thấy vậy thì lập tức chạy ra bên ngoài.
Lúc này, mấy chục con quái vật đen như mực đang nhe răng trợn mắt trước Đạo quán, vô cùng dữ tợn.
Ngay sau đó, mấy con quái vật đó phóng về phía cửa Đạo quán, giống như muốn san bằng toàn bộ chỗ này.
“Vù!”
Bốn người Hồng Miêu, Lam Thố, Đại Bôn và Đậu Đậu cùng nhau vọt ra, bọn họ nhanh chóng vung kiếm, ở không trung vẽ ra bốn đường sáng màu hồng, trắng, tím, xanh.
Mạnh mẽ, lẫm lệ!
Bốn kiếm đều xuất hiện, căn bản không có bất kì cái gì ngoài ý muốn, cực kỳ dễ dàng đánh ngã tất cả quái vật trên mặt đất.
Hồng Miêu xin lỗi nói: “Thật xin lỗi, quái vật này có thể là đuổi theo chúng ta mới đến nơi này.”
Đậu Đậu nhẹ nhàng nói: “Quái vật này lang thang bốn phía, sớm hay muộn cũng sẽ phát hiện ra đạo quán này của chúng ta.
Mặt khác, các ngươi là truyền nhân của Thất Kiếm, vậy càng không cần để ý.”
Cùng chung hoạn nạn.
Hiển nhiên, vừa trải qua chiến đấu, quan hệ giữa Đậu Đậu và đám người Hồng Miêu đã gần hơn một bước.
Hồng Miêu suy nghĩ một chút, nói: “Chỉ sợ lát nữa sẽ có càng nhiều quái vật xuất hiện.
Có lẽ, chúng ta nên xem xét đổi chỗ khác.”
“Xoạt!”
Lúc này, không gian xung quanh hơi rung động.
Bốn bóng người chậm rãi hiện ra.
Chính là Diệp Húc, Quách Tương, Đường Tam và Râu Trắng.
“Các ngươi là ai?” Đậu Đậu kinh hãi nói.
Thật sự là cách xuất hiện của đám người Diệp Húc quá đột ngột, hơn nữa, quần áo cũng cực kỳ quái lạ.
Mặt khác, cơ thể Râu Trắng to quá mức, muốn người khác không cảnh giác cũng khó.
Hồng Miêu vội nói: “Mọi người không cần lo lắng, bọn họ là bạn bè của ta.”
Sau đó, Hồng Miêu vô cùng cung kính, khom lưng nói: “Đại nhân Chúa Cứu Thế, lão gia Râu Trắng, Đường Tam, Quách Tương, chào mọi người.”
Diệp Húc nhìn Hồng Miêu gật đầu, nói: “Chào ngươi.”
Tiếp theo, hắn phóng ra một tia suy nghĩ tiến vào nhóm chát bao lì xì Chư Thiên, nhanh chóng mở ra hệ thống phát sóng trực tiếp.
Ngụy Vô Tiện: @ Lam Vong Cơ, mấy người đại nhân Chúa Cứu Thế đã đến thế giới Thất Kiếm Anh Hùng rồi.
Lam Vong Cơ: Được.
Hồng Thất Công: Trên mặt đất nằm là thứ gì vậy? Sao nhìn nó kì quái thế?
Cát Tiểu Luân: Đúng vậy, hình như lúc trước ta xem “Thất Kiếm Anh Hùng” chưa thấy thứ đồ này bao giờ.
Conan: Ha hả, thế giới có nhiệm vụ, đừng nói xuất hiện quái vật, cho dù xuất hiện mấy thứ Quỷ Thần gì đó cũng rất bình thường.
Harry Potter: Không sai.
Esdeath: Lại nhìn thấy đại nhân Chúa Cứu Thế thân ái nhất của ta rồi!
Phùng Bảo Bảo: Nha.
...
Thế giới Thất Kiếm Anh Hùng.
Quách Tương vui vẻ nói: “Lam Thố? Ngươi nhất định là Lam Thố đúng không?”
“Đúng vậy, ngươi biết ta?” Lam Thố hỏi.
Quách Tương tán thưởng nói: “Wow! Còn xinh đẹp hơn trong anime nữa, đôi mắt thật lớn, làn da cũng quá tuyệt vời!”
Gương mặt xinh đẹp của Lam Thố hơi đỏ lên, nói nhỏ: “Cảm ơn.”
“Đừng khách khí, đừng khách khí, ta nói đều là nói thật.” Quách Tương nói.
Diệp Húc nghe vậy thì không khỏi chậm rãi nghiêng người, dừng ánh mắt trên người Lam Thố.
Đôi mắt của Lam Thố sáng như đá quý, làn da trắng tinh như ngọc, mặc một bộ quần áo luyện công màu lam bó sát người càng tôn lên dáng người hoàn mĩ.
Xanh thẳm, trắng nõn, làm người ta nghĩ đến bầu trời bao la, khiến cho người ta say mê.
Đậu Đậu vẫn hơi cảnh giác nhìn đám người Râu Trắng, nói: “Thiếu hiệp Hồng Miêu, vừa rồi ngươi nói đổi chỗ khác.
Không biết... Nhưng có chỗ thích hợp chưa?”
Hồng Miêu nhẹ nhàng cười nói: “Bây giờ không cần nữa.
Bởi vì, đại nhân Chúa Cứu Thế đã tới rồi.”
“Trường Hồng Kiếm, Băng Phách Kiếm, Bôn Lôi Kiếm và Vũ Hoa Kiếm!
Khặc khặc, xem ra vận may của ta cũng không kém lắm.
Có thể một lần gặp được bốn thanh bảo kiếm!”
Phương xa đột nhiên vang lên một tiếng động đùng đùng.
“Sàn sạt!”
Tiếp theo, lít nha lít nhít quái vật toàn thân đen nhánh không thể đếm hết nhao nhao từ trong rừng trúc nhảy ra.
“Cái gì?” Hai mắt Đậu Đậu hơi co lại.
Trên trán Đại Bôn cũng chảy ra một tầng mồ hôi lạnh, trừng to mắt nói: “Nhiều vậy à?”
Lam Thố không nói gì, nhưng biểu tình ngưng trọng của nàng đã biểu hiện nàng đang lo lắng.
Lúc này, một người đàn ông mặc áo khoác màu đen xuất hiện ở giữa bọn quái vật, hắn nhếch miệng cười nói: “Khặc khặc, giao bảo kiếm ra đây, ta có thể giữ các ngươi được toàn thây.
Đương nhiên... muội muội Lam Thố yên tâm, ta sẽ không giết ngươi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận