Nhóm Chat Bao Lì Xì Chư Thiên

Chương 434: Anh hùng, ra tay!

Sau đó, những con quái vật này nhanh chóng phân tán chạy ra khắp bốn phương tám hướng.
Chỉ cần nhìn thấy đó là con người, thành phố thì chúng sẽ tùy ý tiêu diệt.
"Bùm!"
"Bùm!"
"Bùm!"
Ngay lập tức, trong các thành phố không ngừng vang lên những tiếng nổ lớn, khói đen cuồn cuộn bốc lên.
Những người bình thường liên tục la hét thảm thiết, nhanh chóng bỏ chạy.
Nhưng làm sao bọn họ có thể thoát được khỏi những con quái vật chứ?
"Phụt!"
"Phụt!"
Đầu người lăn lốc xuống đất như một quả táo chín.
Máu tươi điên cuồng bắn ra như suối phun.
Từng thành phố như trở thành địa ngục Tu La vô cùng đáng sợ.
Magugori cao lớn tùy ý đá chân.
"Ầm ầm!"
Một phần của tòa nhà trực tiếp biến thành bột mịn.
Đúng lúc hắn chuẩn bị đá lần nữa thì anh hùng cấp S Superalloy Darklight xuất hiện trước mặt, đột nhiên tung ra một cú đấm.
"Bùm!"
Cú đấm và chân va chạm, bộc phát ra một luồng khí đáng sợ, nhanh chóng lan ra mọi hướng.
Thổi bụi đất bay tứ tung, mặt đất rạn nứt.
Superalloy Darklight cau mày, trầm giọng nói: "Thật là mạnh."
"Bùm!"
"Bùm!"
Sau đó, Superalloy Darklight biến thành một điểm đen rồi lao thẳng về phía Magugori.
Hắn liên tiếp ra những cú đấm, tất cả đều đấm chuẩn xác vào đầu Magugori.
Thế nhưng, Magugori vẫn không ngã xuống đất, cũng không chịu tổn thương gì nhiều.
Chỉ có điều, bị tấn công trong một thời gian dài như vậy đã thành công chọc giận hắn.
Magugori tung một cú đấm vào Superalloy Darklight.
Sức mạnh khủng bố ầm ầm bùng nổ.
"Bùm!"
Superalloy Darklight nhận ngay một cú đấm, bay thẳng ra ngoài, tạo ra một cái hố sâu trên mặt đất.
...
Ở một nơi khác.
Con rết Elder Centipede dài hàng trăm mét đột nhiên chui xuống chỗ sâu trong thành phố.
"Ầm ầm ầm!"
Ngay lập tức, mặt đất nứt ra, từng tòa nhà cao tầng ngã xuống đất.
Khói bụi ở khắp mọi nơi, đất đá bay tứ tung.
Hàng chục nghìn người bị đè ở dưới tòa nhà, không rõ sống chết.
Con rết Elder Centipede trườn ra, điên cuồng cười một tiếng.
Cảm giác này giống như nó vừa chơi một trò chơi thú vị.
Sau đó, con rết Elder Centipede lại chui vào lòng đất, sẵn sàng chơi lại trò chơi thích thú này.
"Cộp!"
Lúc này, một người đàn ông mặc áo ba lỗ với cơ bắp như khối sắt đột nhiên xuất hiện trên đỉnh đầu con rết Elder Centipede.
Đó chính là anh hùng cấp S Tanktop Master đáng kính!
Chỉ thấy...
Tanktop Master nhảy lên cao giống như một ngọn núi khổng lồ từ trên trời rơi xuống, nện lên cơ thể của con rết Elder Centipede.
"Bùm!"
Thân hình to lớn của con rết Elder Centipede trực tiếp rơi xuống đất.
Mặt đất nứt ra, đá bay khắp nơi.
Tanktop Master nắm lấy cơ hội né sang một bên.
Một lúc sau, chân của con rết Elder Centipede lại nhảy dựng lên lần nữa, hắn dùng một đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm Tanktop Master, quát lớn: "Ngươi muốn chết!"
Lời vừa dứt, con rết Elder Centipede vung móng vuốt như dao thép lên, lao thẳng về phía Tanktop Master.
Dáng vẻ đó... Như thể muốn xé xác hắn ra từng mảnh nhỏ ngay lập tức.
Nhanh chóng và đáng sợ!
Vô cùng đáng sợ.
Đối với chuyện này...
Tanktop Master không tránh cũng không né, giáng một cú đấm vào con rết Elder Centipede đang lao tới.
"Bùm!"
Năng lượng khuếch tán.
Tanktop Master rõ ràng đã đánh giá thấp sức mạnh của con con rết Elder Centipede, vậy mà hắn trực tiếp bị đánh bay ra ngoài.
...
Lúc này, trên đường phố rộng lớn.
Một con quái vật màu tím đầy gai thép đột ngột xuất hiện trước mặt Saitama, chặn tất cả ánh sáng mặt trời của hắn.
Saitama từ từ ngẩng đầu lên nhìn con quái vật màu tím với ánh mắt vô cùng trống rỗng.
Con quái vật màu tím nhe răng cười lớn: "Khặc khặc, đầu trọc sao? Nhìn ngon quá!"
Vừa dứt lời, con quái vật màu tím mở cái miệng gớm ghiếc ra định cắn vào đầu Saitama.
Đối mặt với chuyện này...
Saitama chỉ thản nhiên đưa ra một cú đấm.
"Bùm!"
Đầu của con quái vật màu tím nổ tung, dòng máu màu tím đậm đặc như nước sốt phun ra túng tóe.
"Bíp bíp bíp!"
Lúc này, đài phát thanh thành phố dồn dập vang lên tiếng còi cảnh báo.
“Thông báo, Địa Cầu đang gặp nguy hiểm lớn, cấp độ nguy hiểm, cấp God! Yêu cầu công chúng tự tìm nơi ẩn náu."
"Nguy hiểm cấp God?"
"Trời ơi! Mau chạy đi!"
"Chạy!"
Những người bình thường đều hoảng sợ la hét, chạy tán loạn như những con chim sợ hãi.
Saitama luôn thờ ơ đứng im một chỗ.
Thật lâu sau, hắn giống như mới chú ý tới cái gì đó, hắn chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn phi thuyền trên bầu trời cao.
Hắn nhỏ giọng nói: "Chắc chính là cái kia nhỉ?"
Nói xong, Saitama thản nhiên nhảy lên cao.
"Bùm!"
Ngay lập tức mặt đất sụp đổ, nứt toác.
Trong khi bản thân Saitama thì như một tên lửa bay nhanh về phía phi thuyền.
...
Phía trên phi thuyền.
Hardman ngồi trên ngai vàng, thông qua màn hình hiển thị phía trước đem hết tất cả hình ảnh của các thành phố trên Địa Cầu thu hết vào trong tầm mắt.
"Ha ha ha! Cảm giác có được sức mạnh mạnh mẽ này... Thật sự rất tuyệt vời!
Phá hủy đi, phá hủy hết cho ta!
Nơi này... Chỉ là hành tinh đầu tiên thôi.
Nhưng nó chắc chắn không phải là cái cuối cùng!
Tiếp theo, toàn bộ vũ trụ sẽ phục tùng dưới chân ta!
Ha ha ha! "
"Bùm!"
Đúng lúc này, phi thuyền vẫn luôn vững chắc ở trên không trung đột nhiên rung chuyển kịch liệt, phát ra tiếng động lớn.
Hardman nghi hoặc hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Sau đó, màn hình trước mặt nhanh chóng thay đổi, hiện lên hình ảnh mới.
Trong hình...
Một người đầu trọc gầy gò, thấp bé, một đấm nện vào phi thuyền, phi thuyền như bom nổ mạnh, sinh ra uy lực cực kỳ đáng sợ.
Hardman nhướng mày nói: "Đây là ai? Anh hùng Địa Cầu sao?"
“Đúng vậy, ta là anh hùng.” Phía trước đột nhiên vang lên một giọng nói.
Hardman nhìn lại thì thấy trên màn hình xuất hiện một cái đầu trọc.
“Tốc độ rất nhanh đấy.” Hardman nói.
Saitama hỏi: "Ngươi muốn hủy diệt Địa Cầu sao?"
“Không sai!” Hardman nhếch miệng cười nói, dáng vẻ này giống như hắn đã nhìn thấy cảnh tượng Địa Cầu biến thành địa ngục vậy.
“Ồ, vậy thì ngươi hãy đi chết đi.” Saitama nói với giọng rất bĩnh tĩnh.
"Ta chết đi? Đây thực sự là câu hài hước nhất mà ta từng nghe! Ha ha ha ha!" Hardman cười lớn.
Nhưng, Saitama không hề quan tâm đến tiếng cười của hắn.
Nếu đã biết hắn là kẻ thù, vậy thì tiêu diệt hắn.
Saitama nhảy ra, gần như ngay lập tức đã đến trước mặt Hardman.
"Cú đấm bình thường."
"Bùm!"
Một cú đấm đánh tới, Hardman cơ bản không có cơ hội để kháng cự hay né tránh.
Cả người hắn trực tiếp bị đánh bay ra phía sau ngai vàng như tên lửa, bức tường kiên cố của phi thuyền đều vỡ nát.
Một lúc lâu sau, cả người Hardman bê bết máu, vô cùng chật vật, bò ra khỏi đống đổ nát.
“Được, được lắm, chưa từng có ai làm cho ta chật vật như vậy! Hệ thống, chữa trị vết thương cho ta!” Hardman nói.
"Xôn xao!"
Ngay lập tức có những tia sáng màu vàng lan tỏa khắp cơ thể Hardman.
Cơ thể đáng lẽ đầy vết thương lại nhanh chóng lành lại với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Trong nháy mắt, hắn đã khôi phục như lúc đầu.
Hardman siết nhẹ nắm đấm, cảm nhận được sức mạnh mãnh liệt trong cơ thể, nhếch miệng cười: “Vừa rồi là ngươi tấn công ta. Bây giờ… Đến lượt của ta!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận