Nhóm Chat Bao Lì Xì Chư Thiên

Chương 493: Chiến Đấu Kịch Liệt, Ra Tay!

Từng giọt máu đỏ tươi rơi xuống ào ào như mưa.
Dữ tợn, khủng bố!
Bầu trời giăng đầy mây đen, không trung xuất hiện một vết rạn sâu và dài.
Nhìn từ xa... Quả thực như không trung cuồn cuộn bị chia cắt làm hai.
Một quyền chém trời!
Làm cho người ta sợ hãi đến cực điểm!
Đối với việc này…
Đồ Sơn Nhã Nhã không thèm để ý, nàng chậm rãi nghiêng người, ánh mắt vẫn lạnh như băng nhìn tên áo đen có vóc người nhỏ thó.
Ngay lập tức…
Tên áo đen kia cảm thấy như mình đang rơi vào hầm băng, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn, cả người run lẩy bẩy.
Tiếp theo, hắn cuống quýt lắc người vài cái trên không trung, liên tục kéo ra khoảng cách với Đồ Sơn Nhã Nhã.
Thật sự là....
Thủ đoạn vừa rồi của Đồ Sơn Nhã Nhã quá mức đáng sợ.
Lúc này, Đường Tam ngồi bên cạnh Diệp Húc chậm rãi đứng lên.
“Thân pháp không tồi. Nhưng nếu làm ngươi chạy mất, chỉ sợ các tiền bối Đường Môn sẽ cảm thấy ta thật vô dụng."
Đường Tam vừa dứt lời, thân hình hắn chợt lóe, trên mặt đất và không trung xuất hiện rất nhiều tàn ảnh.
Cuối cùng, hơn mười cái tàn ảnh đã bao vây tên áo đen đang chạy trốn kia.
Tên áo đen liếc nhìn Đồ Sơn Nhã Nhã cách khá xa mình, sau đó mới lạnh lùng quát: “Tránh ra!"
Dứt lời, tên áo đen vung tay lên, phóng ra mấy cột sáng lẫm lệ.
Đường Tam căn bản không thèm né tránh.
Hắn mặc cho cột sáng xuyên qua người mình, nhưngcơ thể lại không hề có một tia thương tổn nào.
Tên áo đen lạnh lùng nói: “Tàn ảnh à?"
Sau đó, hắn tiếp tục chạy về phía trước.
Nhưng khi hắn chạy đến trước mặt Đường Tam thì tàn ảnh kia đột nhiên giơ một con dao găm lên rồi đâm vào giữa mày tên áo đen.
Động tác vô cùng mau lẹ.
Một màn quỷ dị xuất hiện.
Dao găm của Đường Tam lại đâm xuyên qua tên áo đen.
Loại cảm giác này... Giống như đối phương cũng chỉ là một tàn ảnh.
Lúc này, khóe miệng của tên áo đen hơi cong lên, hắn cười lạnh lùng nói: “Bất cứ ai ngăn cản ta đều phải chết."
Hắn chậm rãi giơ tay, lại bắn ra vài cột sáng đâm xuyên người Đường Tam.
Nhưng vẫn không hề có chút máu nào được bắn ra.
Cái này... Lại là một tàn ảnh nữa.
“Hửm?"
Tên áo đen hơi cau mày, trên mặt hiện ra một tia ngưng trọng.
Đường Tam trước mặt nói: “Sử dụng không gian dịch chuyển một phần cơ thể à?
Chỉ là... Không biết ngươi có thể sử dụng loại phương pháp này được bao lâu nữa đây?"
Dứt lời, vô số kim châm có độc từ trong cổ tay của Đường Tam bay ra ngoài, thế tấn công như mưa rền gió dữ.
Mỗi một cây kim độc giống như một con lệ quỷ dữ tợn, kêu gào muốn cắn nuốt hết thảy sinh cơ.
Trong lòng tên áo đen run rẩy, hắn vội vàng vận dụng không gian dịch chuyển cơ thể của mình sang không gian khác.
Một giây, mười giây, một trăm giây....
Thời gian không ngừng trôi đi.
Cổ tay áo của Đường Tam vẫn như lúc ban đầu, không ngừng có kim châm độc bay ra.
Tất cả các nhẫn giả ở phía dưới đều ngây ngẩn cả người.
“Cái này... Rốt cuộc thì hắn còn có bao nhiêu cây kim vậy?"
“Hơn nữa còn có thể luôn bảo trì loại tốc độ này."
“Thật đáng sợ!"
....
Trên thực tế, người kinh ngạc không chỉ có mỗi mình các nhẫn giả.
Lúc này, tên áo đen đối diện Đường Tam đã chậm rãi thấm ra một vệt mồ hôi trên trán.
Đúng như dự đoán của Đường Tam, phương pháp dịch chuyển một phần cơ thể vào không gian khác của hắn có giới hạn về thời gian.
Nếu không thì cơ thể vẫn luôn tránh ở không gian khác, như vậy chẳng phải là vô địch rồi?
Mà lúc này thì tên áo đen cũng đã sắp tới cực hạn.
Hắn cắn chặt răng, thầm nghĩ: “Chỉ cần ta phóng thích năng lượng mạnh mẽ trong nháy mắt, nhất định có thể biến kim độc thành sắt nóng chảy!"
Nghĩ như vậy, cuối cùng thì hắn cũng đã dịch chuyển cơ thể trở lại.
Năng lượng cực nóng nhưnúi lửa đột nhiên phun trào trong nháy mắt.
Nhưng kim độc lại không có hóa thành sắt nóng chảy như những gì hắn suy nghĩ, mà nhanh chóng đâm xuyên qua cơ thể hắn, mang theo từng sợi máu đỏ tươi.
Đường Tam cũng đã nhận ra, nói: “Thì ra là ngươi đã trở lại rồi? Còn nhanh hơn ta nghĩ đấy."
Tiếp theo, kim độc bên trong cổ tay áo của hắn đều biến mất.
Cùng lúc đó, tên áo đen ngã thẳng xuống mặt đất, phát ra một tiếng vang nặng nề, sau đó không còn động tĩnh gì nữa.
“Xoạt xoạt!"
“Xoạt xoạt!"
“Xoạt xoạt!"
Khi tên áo đen vừa rơi xuống đất, từng cột sáng chói mắt lập tức xuất hiện ở tám phương vị Càn, Khảm, Cấn, Chấn, Tốn, Ly, Khôn, Đoái của làng Lá.
Một trận đồ bát quái khổng lồ xuất hiện trên mặt đất.
Tên áo đen to con biến thành một cơn mưa máu, tên áo đen nhỏ rơi xuống đất, tảng băng do Đồ Sơn Nhã Nhã tạo thành bằng khí lạnh trước đó và quả cầu năng lượng khổng lồ bị đóng băng trên bầu trời… tất cả đều chậm rãi chìm xuống lòng đất.
Loại cảm giác này... Giống như mặt đất chính là một vũng bùn không đáy, vô cùng quỷ dị.
Thậm chí, toàn bộ chakra của các nhẫn giả cũng đều hội tụ về lòng đất.
“Rắc rắc!"
Charka của Naruto và Sasuke trôi đi quá nhanh, khiến cho Cửu Vĩ và mặt ngoài áo giáp Susanoo xuất hiện các vết rạn nhè nhẹ.
Cuối cùng cả hai rách nát rồi tiêu tán.
Lúc này, mọi người kinh ngạc kêu to.
“Sao lại thế này?"
“Chakra của ta... Tại sao tất cả chakra của ta đều biến mất rồi?"
“Lực lượng của ta..."
“Chuyện gì vừa xảy ra vậy?"
...
“Oanh!"
“Oanh!"
Lúc này, bầu trời đang yên tĩnh bỗng nổi gió phun mây, sấm sét liên tục.
Lôi xà đầy trời, giống như xé toạc màn trời thành vô số vết rạn.
Tiếp theo, một giọng nói âm lãnh truyền khắp toàn bộ thế giới.
“Khặc khặc, các ngươi đừng sợ. Bởi vì, tất cả các ngươi, mọi người... đều sẽ lập tức biến mất cùng với thế giới này. Đây... là hậu quả của việc giết bọn họ!"
“Oanh!"
“Oanh!"
Khắp nơi bỗng vang lên hàng loạt tiếng vang kinh thiên động địa, toàn bộ màn trời... Giống như bị xé rách rồi sụp đổ bất cứ lúc nào.
Ngay sau đó, một quả cầu năng lượng màu đen khổng lồ có kích thước tương đương nửa thế giới xuất hiện trên bầu trời.
Với sự xuất hiện của nó, vô số ngọn núi cao ngay lập tức biến thành bột.
Mặt đất nứt nẻ, sụp đổ, nước biển điên cuồng gào thét, lao nhanh, núi lửa bùng nổ, dung nham phun trào mãnh liệt…..
Vô số thảm họa xuất hiện.
Mặc dù quả cầu năng lượng còn chưa rơi xuống thì toàn bộ thế giới đã trở thành cảnh tượng địa ngục.
Tiếng ầm vang không ngừng nghỉ, mặt đất rung chuyển kịch liệt, khói đen bốc lên khắp nơi.
Khủng bố đến cực điểm!
Tất cả mọi người đều ngẩng đầu kinh hoàng nhìn quả cầu năng lượng to bằng một hành tinh kia, trên mặt che kín sự tuyệt vọng.
Dù mất rất nhiều chakra nhưng Naruto vẫn cố gắng đứng dậy.
Hắn muốn ngăn cản quả cầu năng lượng kia, nhưng hắn nên lấy cái gì để ngăn cản đây?
Boruto nhìn bóng dáng của cha mình, trong lòng khẽ run lên.
Sau đó, như nghĩ ra điều gì đó, hắn vội vàng quay lại hô to: “Đại nhân Chúa Cứu Thế, cầu xin ngươi, hãy cứu chúng ta, cứu thế giới của chúng ta đi!"
Diệp Húc vẫn luôn ngồi ở thính phòng chậm rãi đứng lên.
Hắn nhìn quả cầu năng lượng khổng lồ trên không trung với ánh mắt lạnh nhạt, nói: “Xem cuộc thi Chuunin xong, cũng thấy được một ít gương mặt tuổi trẻ và quen thuộc... Bây giờ cũng tới lúc nên kết thúc rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận