Nhóm Chat Bao Lì Xì Chư Thiên

Chương 519: Đạo Thụ, Cửa Ải Cuối Cùng

Tất cả mọi người trong căn phòng đá đều là cường giả.
Lúc này, bọn họ lại như người thường bị đói mấy ngày, không khỏi nuốt nước miếng.
Thật sự là sức hấp dẫn của cá tuyết quá lớn.
Sau đó, bọn họ hướng mắt nhìn về phía Bắc Hoàng lần nữa xuất hiện ở phía xa, ánh mắt lập loè.
Rõ ràng là bọn họ đang suy nghĩ về việc có nên tiến tới rồi giết Bắc Hoàng để có được cá tuyết hay không.
Cuối cùng, Khôn Vương lên tiếng nói trước: “Cứ chờ đợi như thế này không phải là cách.
Nếu tất cả mọi người đều không có cách nào qua cửa ải, có thể suy nghĩ đến việc giết chết Bắc Hoàng."
Người đàn ông trung niên hai sừng đáp: "Có thể."
"Đồng ý."
"Được."
Khôn Vương nói: “Vậy thì chúng ta phải giao ước rằng tất cả mọi người phải ra tay hết sức, đồng thời dựa theo sự nỗ lực của bản thân để thu được bảo vật tương ứng.
Nếu như ai có hành động làm hại người khác, chúng ta sẽ cùng nhau tru diệt!"
Mọi người đều gật đầu.
Phương Bình lại nói: “Các ngươi muốn giết thì cứ đi giết trước đi.
Ta chỉ mới đến cung điện này nên còn chưa biết cửa này có đặc điểm cụ thể nào.
Nhưng, các ngươi có thể yên tâm, ta sẽ không phá hỏng việc các ngươi đối phó với Bắc Hoàng, càng sẽ không tấn công các ngươi đâu."
Đám người vương Khôn liếc mắt nhìn nhau, sắc mặt đều thay đổi.
Thiên Cực nói ngay: “Đừng nhìn ta, ta sẽ ở trong phòng đá.
Ta không thể nào đánh được Bắc Hoàng, ta chắc chắn sẽ không tấn công các ngươi."
Cuối cùng, Khôn Vương mới nói: "Nhân Vương, ta tin rằng ngươi sẽ không làm ra những việc ngu ngốc."
Lực Vô Kỳ nói: "Lão tổ, ngươi trước đừng tấn công Bắc Hoàng."
Người đàn ông trung niên hai sừng quát lớn: "Ngươi thì biết cái gì!"
Vương Khôn nói: "Nắm chặt thời gian... Ra tay!"
"Xoạt!"
Ngoại trừ Phương Bình, Từ Khuyết, Diệp Húc, Thiết Đầu, Thiên Cực, Thương Miêu và Lực Vô Kỳ ra.
Mọi người cùng nhau lao về phía Bắc Hoàng, cũng đồng thời bộc phát ra sức mạnh vô cùng mạnh mẽ.
Mộc Nạp giống như người máy đứng ở trên người Bắc Hoàng, lắc đầu nói: "Lại thất bại."
"Xoạt!"
Ngay lập tức, nhóm cường giả đông đúc bên dưới chợt bùng lên một ánh sáng cực kỳ chói mắt, sau đó đột ngột nổ tung.
"Bùm!"
Làn sóng năng lượng đáng sợ nhanh chóng khuếch tán, như muốn tiêu diệt tất cả các sinh linh trên thế giới.
Sắc mặt của Vương Khôn và đám người đàn ông hai sừng đều thay đổi, bọn họ hét lên: "Rút lui!"
Mấy người đều là cường giả nên phản ứng của bọn họ vô cùng nhanh chóng.
Thế nhưng, lúc trước bọn họ đến quá gần nguồn nổ nên phải dùng hết sức để quay trở lại căn phòng đá, quần áo của mọi người đều bị rách nát, máu vàng không ngừng chảy ra, cả người nhìn vô cùng chật vật.
Phương Bình cười nói: "Các ngươi làm gì thế? Sao không cẩn thận như vậy?"
Sắc mặt của các cao thủ đều khó chịu, đồng thời nhìn Phương Bình với ánh mắt cảnh giác.
Rốt cuộc, bây giờ chính mình đang bị thương nặng, ngộ nhỡ Phương Bình đột nhiên ra tay, chắc chắn sẽ là một tai họa rất đáng sợ.
Lúc này, Diệp Húc vẫn luôn đứng yên lặng ở bên cạnh, khóe mắt run lên.
Bởi vì vào lúc này, Uông Tư Nhã ở trong cung điện Linh Hoàng bất ngờ bị tấn công.
Diệp Húc không còn ý nghĩ muốn chờ đợi và lang thang nữa, hắn bắn ra hàng ngàn ánh sáng vàng chói lọi rồi lao thẳng lên bầu trời.
"Bùm!"
Sau một tiếng động nhỏ, mười ba cung điện đều vỡ tan tành.
Ngay sau đó, tất cả những cường giả đang chiến đấu hoặc cố gắng phá vỡ các cửa ải đều xuất hiện trên một quảng trường.
Trên mặt của mọi người đều lộ ra vẻ mờ mịt và khó hiểu.
Thật ra, không chỉ có mỗi bọn họ, bên ngoài thế giới Cửu Trọng Thiên còn có rất nhiều Hoàng Giả chân chính mở mắt, khiến cho trên bầu trời xuất hiện hơn mười mặt trời.
Rực rỡ và chói mắt.
Trong số đó, Nhân Hoàng mặc áo bào vàng, thần thái uy nghiêm âm trầm nói: "Chỉ một hành động đã phá hủy không gian của Thiên Phần, sức mạnh thật sự đáng sợ!"
“Chẳng lẽ… Thiên Phần không phải là hình chiếu của Chủng Tử, mà là Chủng Tử thật?” Đông Hoàng với bộ râu dài màu trắng nói.
Vừa dứt lời, ánh mắt của mọi người càng trở nên sáng hơn.
Sở dĩ địa giới tạo ra một lối đi không gian để tiến quân vào địa cầu là vì "Chủng Tử”
Chủng Tử này là kết tinh của sức mạnh, ngay cả Hoàng Giả cũng vô cùng khát vọng.
Thần Hoàng có râu mép nói: “Chắc không phải là Chủng Tử đâu.
Chẳng lẽ, Thiên Phần có thể đã xảy ra chuyện nào đó mà chúng ta không biết.
Bây giờ, năng lượng dâng trào của Thiên Phần cũng không phải là một chuyện xấu đối với chúng ta.
Mọi người chỉ cần yên lặng chờ đợi là được rồi.”
Các Hoàng Giả khẽ gật đầu rồi nhìn biến cố của Thiên Phần cách hàng ngàn dặm.
...
Thiên Phần, quảng trường.
Lúc đầu các cao thủ còn mờ mịt, nhưng bọn họ đã rất nhanh khôi phục lại sự bình tĩnh, cũng hết sức cảnh giác nhìn xung quanh.
Một số người có quen biết nhau nhanh chóng tập trung lại rồi xì xào bàn tán.
"Ngươi đã qua bao nhiêu cửa rồi?"
"Một cửa nhưng thu hoạch rất phong phú. Chuyến đi tới Thiên Phần này thật là một chuyến đi đáng giá!"
"Rốt cuộc vừa rồi đã xảy ra chuyện gì thế?"
"Ta cũng không rõ lắm."
"Các ngươi nhìn xem, Chiến Thiên Đế, Bá Thiên Đế, Diệt Thiên Đế… Đông Hoàng, Nam Hoàng, Tây Hoàng, Bắc Hoàng..."
"Trời ạ, hình chiếu của Cửu Hoàng và Tứ Đế cũng đã xuất hiện trên quảng trường rồi."
"Ta chỉ sợ rằng sắp xảy ra biến cố gì đó, mọi người hãy cẩn thận!"
...
"Xoạt!"
Đúng lúc này, một cái cây cổ tụ to lớn ở đằng xa chợt rung chuyển dữ dội.
Từ thân cây xanh lá mạ mọc lên vô số cành cây bao trùm cả một vùng trời.
Sau đó, bên ngoài cây đại thụ xuất hiện vệt ánh sáng màu vàng, nó dần dần làm cho cây trở nên óng ánh sáng long lanh, như là bảo ngọc.
“Cuối cùng, cuối cùng cũng đến giờ phút này.
Mọi người, ta thông báo cho mọi người một tin tốt, cửa ải cuối cùng đã mở ra!”
Một giọng nói lớn vang lên khắp quảng trường.
Sau khi giọng nói này dứt lời, một cánh cổng to lớn ở phía xa đột nhiên mở ra, lộ ra một con đường tối tăm, lành lạnh mà ngay cả nhiều cường giả cũng không thể nhìn thấy rõ.
Sau một lúc vương Khôn dùng một đôi mắt sắc bén nhìn cánh cổng khổng lồ, hắn lại đưa ánh mắt nhìn lên trên cây rồi nói: “Năm đó, Thần Hoàng vì tìm tòi nghiên cứu thực vật chi đạo.
Thế là đã trồng một cây cổ thụ, tên nó là Đạo Thụ.
Chắc chính là ngươi phải không?"
Thương Miêu há to miệng, mặc cho nước miếng chảy ra ngoài, nó kêu lên: “Thì ra là cây do lão Thần Hoàng trồng, khó trách lại thơm như vậy.
Phương Bình, Đại Cẩu, lúc trước các ngươi nói muốn mời ta một thức uống hoàng gia đó."
Phương Bình cười nói: "Ngươi yên tâm, ta chắc chắn sẽ cho ngươi uống."
Bên cạnh, một con chó màu vàng to như sư tử kêu lên: "Gâu gâu!"
Đại thụ run rẩy một trận, cũng không thèm để ý đến lời nói của Thương Miêu, mỉm cười nói: "Hóa ra Khôn Vương vẫn luôn nhớ tới ta. Thật sự rất vinh hạnh."
Ngừng một chút, Đạo Thụ lại nói: “Có thể mọi người vẫn chưa rõ cửa ải cuối cùng có tác dụng gì.
Hãy để ta giải thích một chút đi.
Miễn là các ngươi vượt qua cửa ải cuối cùng thì các ngươi sẽ có cơ hội nhận được hình chiếu của Chủng Tử và trở thành cường giả chí tôn!"
Ngay khi lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều sôi trào.
Chí tôn... Là cảnh giới mà tất cả mọi Linh Giả đều cố gắng hướng tới, là cảnh giới mà tất cả bọn họ đều mơ ước.
Bây giờ, hy vọng đã ở ngay trước mắt!
Làm sao mọi người có thể không kích động được chứ?
Tất nhiên là ngoại trừ Diệp Húc.
Diệp Húc đang nhìn khuôn mặt xinh đẹp lấm tấm tro bụi và đầu tóc hơi bù xù của Uông Tư Nhã, nhìn qua nàng có hơi nhếch nhác, hắn nhẹ nhàng nói: "Ngươi không sao chứ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận