Nhóm Chat Bao Lì Xì Chư Thiên

Chương 312: Tà ma, tới rồi đây!

Thế giới Hoa Thiên Cốt.
Phái Trường Lưu.
“Nghe nói đã có vài môn phái bị tiêu diệt."
“Ta cũng nghe nói, thật là quá đáng sợ."
“Không biết rốt cuộc thì thế lực nào đã làm ra việc này …"
“Còn ai vào đây nữa? Khẳng định là phái Thất Sát!"
“Đúng vậy, chỉ có phái Thất Sát mới có thể làm ra chuyện táng tận thiên lương tới như vậy."
“Có khi nào bọn họ sẽ tấn công phái Trường Lưu chúng ta không?"
“Tấn công phái Trường Lưu? Trừ phi hắn ăn gan hùm mật gấu!"
Hoa Thiên Cốt nghe thấy mọi người bàn tán, nhịn không được nói: “Không phải là do phái Thất Sát làm."
“Ngươi dựa vào cái gì nói không phải phái Thất Sát làm?” Nghê Mạn Thiên quát hỏi.
Nghê Mạn Thiên đã sớm chán ghét Hoa Thiên Cốt đến cực điểm.
Những gì mà Hoa Thiên Cốt nhận định thì Nghê Mạn Thiên sẽ lập tức phản đối, gần như là phản xạ có điều kiện.
“Ta… Bởi vì, chúng ta cũng không có chứng cứ là do phái Thất Sát làm, không thể tùy tiện vu oan cho người khác." Hoa Thiên Cốt nói.
“Trên đời này, ngoại trừ phái Thất Sát thì còn có thế lực gì hung ác như vậy nữa?” Nghê Mạn Thiên lạnh lùng nói.
“Đúng vậy!"
“Nhất định là do phái Thất Sát gây ra chuyện này!"
Chúng đệ tử sôi nổi phụ họa.
Nghê Mạn Thiên lập tức nói tiếp: “Hoa Thiên Cốt, ngươi nói giúp cho phái Thất Sát như vậy … Chẳng lẽ là vì có bí mật gì với bọn họ mà không thể cho người khác biết?"
Hoa Thiên Cốt trả lời ngay: “Ta là đệ tử của phái Trường Lưu, làm sao có bí mật gì với phái Thất Sát chứ?"
“Cái này thì không chắc, biết người biết mặt không biết lòng!” Nghê Mạn Thiên nói một cách chậm rãi.
Đường Bảo thở phì phì nói: “Nghê Mạn Thiên, ngươi nói bậy gì đó!"
Hai người vừa muốn cãi cọ thì nơi quảng trường đột nhiên vang lên tiếng chuông.
Đây là hiệu lệnh tập hợp của phái Trường Lưu.
Đám đệ tử vừa nghe thấy thì nhanh chóng buông việc trên tay xuống, chạy nhanh về phía quảng trường.
Ma Nghiêm đứng ở chỗ cao nhất, ánh mắt vô cùng nghiêm túc quét qua mọi người.
Một lúc lâu sau mới trầm giọng nói: “Tà ma tung hoành, trăm họ lầm than, chúng sinh khổ không nói nổi!
Trường Lưu ta coi giúp đỡ thiên hạ, cứu vớt thương sinh là nhiệm vụ của mình!
Hiện tại, biết được tin tức cách đây ba trăm dặm có nhiều thôn bị tà ma tàn sát, vô cùng thê thảm.
Đệ tử Trường Lưu nghe lệnh, lập tức xuống núi, hàng ma phục yêu, cứu trợ bá tánh!"
“Rõ!” Đám đệ tử Trường Lưu đồng thanh hô to.
Sau đó nhanh chóng lấy trường kiếm ra, thuận gió ngự kiếm, bay về phía xa.
Sanh Tiêu Mặc nhìn các đệ tử đi xa, nhíu mày nói: “Hiện tại chúng ta vẫn chưa rõ đây rốt cuộc là thế lực nào.
Cứ tùy tiện để các đệ tử tiến đến như vậy có ổn không?
Lỡ như gặp nguy hiểm…"
Ma Nghiêm cất cao giọng: “Không trải qua mưa gió thì sao có thể trưởng thành được?"
Bạch Tử Họa trầm ngâm nói: “Ta đi theo giám sát bọn chúng."
Dứt lời, hắn bước lên phi kiếm, hóa thành một vệt sáng, ngay lập tức lướt đi.

Cách ba trăm dặm, trong một thôn xóm.
Vài đứa nhỏ đang chơi trò đuổi bắt trước cửa thôn, không ngừng cười nói.
Các thôn dân phơi lưới trên đất trống, chẻ củi, bàn tán chuyện nhà.
Mọi thứ yên bình và tốt đẹp như vậy.
“Phù!"
Một cơn gió lớn từ xa thổi tới, bụi đất bay đầy trời.
Tiếp theo, một quân đoàn tà ma với hai mắt nở rộ u quang xuất hiện ở cách đó không xa.
“Rống!"
“Giết sạch!"
Đám tà ma điên cuồng hét to, phun ra hơi thở vô cùng hung lệ, bọn chúng như điên lao về phía thôn xóm làm cho các thôn dân sợ tới mức chạy trốn tán loạn.
“Hưu!"
“Hưu!"
Lúc này, liên tiếp có từng vệt sáng trên trời giáng xuống, một nhóm nam nữ mặc áo trắng, quanh người tràn ngập tiên khí xuất hiện ở cửa thôn.
Đúng là đệ tử phái Trường Lưu.
“Đang!"
“Đang!"
Thế lực hai bên nhanh chóng đấu với nhau, kiếm khí bùng nổ, pháp thuật tăng vọt.
Tuy đệ tử phái Trường Lưu nắm giữ tiên pháp huyền diệu, nhưng đám tà ma này giống như không biết đau đớn, cũng không hề sợ chết mà cứ tiến lên, hết đợt này tới đợt khác.
Không bao lâu thì các đệ tử đều bị thương, không nhiều thì ít.
Hoa Thiên Cốt từng sử dụng Thiên Đạo Chi Quang, nhưng điểm tích lũy quá ít cho nên trợ giúp của Thiên Đạo Chi Quang đối với nàng cũng tương đối có hạn.
Hơn nữa nàng chưa giết địch bao giờ, ra tay không đủ kiên quyết.
Trong lúc vô ý, tà ma chớp thời cơ vươn móng vuốt muốn xé rách một miếng thịt trên người nàng.
“Vút!"
Lúc này, Bạch Tử Họa núp ở trên trời cao hóa thành một vệt sáng, nháy mắt đã xuất hiện trước mặt Hoa Thiên Cốt, một chưởng đánh lùi tà ma.
Tiếp theo, Bạch Tử Họa liên tục huy kiếm.
“Vút!"
“Vút!"
Kiếm quang bùng nổ.
Lẫm lệ, hung ác!
Tất cả tà ma đều ngã xuống, không còn cử động.
Nguy cơ trong nháy mắt được giải trừ.
Đệ tử phía Trường Lưu đồng thanh chào hỏi: “Bái kiến chưởng môn."
Bạch Tử Họa hỏi: “Có ai bị thương nặng không?"
“Không có!” Mọi người trả lời.
Các thôn dân ở chỗ xa nơm nớp lo sợ nhìn về phía bên này, sau đó khom lưng nói lời cảm ơn.
“Cảm ơn tiên trưởng."
“Cảm ơn!"
“Cảm ơn tiên nhân."
Bạch Tử Họa cất giọng: “Mọi người đừng khách sáo, trừ ma vệ đạo vốn dĩ là chức trách của chúng ta."
Dứt lời, Bạch Tử Họa lại lần nữa bước lên phi kiếm, ngay lập tức biến mất.
Các đệ tử phái Trường Lưu cũng lấy phi kiếm ra rồi bay về phía xa.
Sau khi trở về phái Trường Lưu thì mọi người đều bàn tán xôn xao.
“Phái Thất Sát thật sự đáng giận, còn giết chết cả người thường!” Nghê Mạn Thiên lạnh lùng nói.
“Đúng vậy!"
“Quả là không thể tha thứ."
“Nhưng phái Thất Sát thật sự có chút bản lĩnh, ta suýt nữa đã bị bọn hắn đả thương."
“Bản lĩnh? Không phải cũng bị chưởng môn đánh bại nhẹ nhàng như vậy à."
Hoa Thiên Cốt nhịn không được lại phản bác lần nữa: “Đám tà ma kia không phải là người của phái Thất Sát!"
Nghê Mạn Thiên quát: “Hoa Thiên Cốt, ngươi năm lần bảy lượt nói chuyện giúp phái Thất Sát, rốt cuộc là có ý gì?"
Đám đệ tử nhìn về phía Hoa Thiên Cốt, ánh mắt cũng trở nên không tốt.
Ở trong lòng họ thì phái Thất Sát chính là tà ma.
Mà họ mới vừa chiến đấu với tà ma, có người bị thương, thậm chí có người suýt nữa tử vong.
Mà bây giờ, Hoa Thiên Cốt lại nói chuyện giúp phái Thất Sát, chuyện này tất nhiên là khiến họ căm hận.
Nghê Mạn Thiên nhìn thấy cảnh tượng này, khóe miệng hơi cong lên.
Lạc Thập Nhất đứng bên cạnh nhíu mày nói: “Việc này dừng ở đây, mọi người giải tán đi!"
Nghê Mạn Thiên còn muốn nói gì đó, nhưng mà đối mặt với mệnh lệnh của sư phụ thì cũng chỉ có thể nghe.
Đợi sau khi đệ tử rời khỏi, Hoa Thiên Cốt lại nói: “Những thứ kia thật không phải do người của phái Thất Sát làm."
Đường Bảo gật đầu: “Ta tin ngươi!"
“Ừ!” Hoa Thiên Cốt gật đầu, nói, “Hiện tại nơi nơi đều rất hỗn loạn và nguy hiểm, nhưng sẽ có cường giả tới trợ giúp chúng ta giải quyết chuyện này nhanh thôi."
“Xôn xao!"
Khi Hoa Thiên Cốt vừa dứt lời, không gian xung quanh hơi rung động.
Tiếp theo, năm bóng người chậm rãi hiện ra.
Đúng là Diệp Húc, Ngụy Vô Tiện, Orochimaru, Namikaze Minato và Phùng Bảo Bảo.
Ngụy Vô Tiện sờ gáy, nhe răng cười nói: “Tới rồi đây."
Đôi mắt đen của Orochimaru nhìn quanh bốn phía.
Namikaze Minato vẫn duy trì nụ cười trên mặt.
Phùng Bảo Bảo thì đứng tại chỗ ngơ ngác.
“Các ngươi là ai?” Đường Bảo cảnh giác dò hỏi.
Hoa Thiên Cốt vui vẻ nói: “Đại nhân Chúa Cứu Thế, đại ca Ngụy Vô Tiện, thúc thúc Orochimaru, đại ca Namikaze Minato, Bảo Nhi tỷ, chào mừng các ngươi!"
Diệp Húc gật đầu, xem như chào hỏi.
Đồng thời phóng thích một tia suy nghĩ tiến vào nhóm chat bao lì xì Chư Thiên, nhanh chóng mở ra hệ thống phát sóng trực tiếp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận