Nhóm Chat Bao Lì Xì Chư Thiên

Chương 527: Ngọc Bội, Gặp Đường Tuyết Kiến!

“Ai da, nặng quá! Nặng quá!”
Hứa Mậu Sơn bị kiếm đè trên mặt đất, thở không nổi.
Trong lòng Hà Tất Bình nghi ngờ, hắn khom người xuống chuẩn bị giúp Hứa Mậu Sơn cầm ma kiếm lên.
Thế nhưng, mặc cho hắn có dùng bao nhiêu sức lực cũng vẫn không có cách nào di chuyển được thanh ma kiếm.
“Thanh kiếm này… Nặng quá!” Hà Tất Bình ngạc nhiên nói.
Cảnh Thiên hết sức không tin nhìn hai người họ, nói: “Này, hai người các ngươi đừng giả vờ nữa được không?
Thôi vậy, để ta lấy đi.”
Sau đó, hắn cúi xuống... Cầm lấy thanh ma kiếm trong tay rất dễ dàng.
Hứa Mậu Sơn thở hổn hển rồi từ từ đứng dậy khỏi mặt đất.
Nhưng, ánh mắt của hắn nhìn về phía ma kiếm vẫn còn vương vấn nỗi sợ hãi.
Cảnh Thiên thấy dáng vẻ căng thẳng của hai người, Cảnh Thiên trong lòng không khỏi trêu chọc, nói: "Ồ, kiếm tới đây."
Vừa nói hắn vừa làm động tác đưa ma kiếm về phía Hà Tất Bình và Hứa Mậu Sơn.
Sắc mặt hai người thay đổi, vội vàng né tránh.
Cảnh Thiên bĩu môi nói: "Nhìn các ngươi như vậy..."
Cố Lưu Phương và hai đệ tử Thục Sơn khác ở bên cạnh thấy vậy, sắc mặt của tất cả bọn họ đều ngưng trọng.
Bọn họ tất nhiên là biết ma kiếm hội tụ ma khí rất nồng đậm.
Bởi vì thanh kiếm này có ma khí dày đặc nên người bình thường không thể nhấc nó lên được.
Rốt cuộc, làm thế nào mà người được gọi là Cảnh Thiên này lại làm được?
Diệp Húc cũng không để ý nhiều điều như vậy, hắn nói: "Bây giờ ngươi có thể đưa chúng ta về chỗ nghỉ được chưa?"
Cảnh Thiên lại liếc nhìn thanh ma kiếm trong tay mình, nói: "Đi theo ta."
Không lâu sau, bọn họ đã đi đến Vĩnh An Đường.
Ông chủ Triệu Văn Xương vừa nhìn thấy mọi người đã quát lớn: “Rốt cuộc các ngươi đã làm gì vậy?
Tại sao hiệu cầm đồ của ta lại biến thành thế này?”
Cảnh Thiên nói: “Ông chủ, ngươi không biết đâu, vừa rồi có một cương thi xuất hiện trong cửa hàng của chúng ta...”
“Cương thi? Ta phi!
Các ngươi làm cho tiệm cầm đồ biến thành thế này, chuẩn bị làm việc cho tiệm cầm đồ trong 50 năm đi.” Triệu Văn Xương hoàn toàn không tin, hét lên.
Hắn dừng một chút lại hỏi: “Ngươi đưa nhiều người như vậy đến tiệm cầm đồ làm gì?”
Cảnh Thiên cười nói: "Bọn họ là bạn của ta, ta đưa bọn họ đến đây nghỉ chân."
"Nghỉ chân? Nhiều người như vậy! Được lắm, Hà Tất Bình, ngươi giúp ta tính xem. Mỗi người bọn họ ăn cơm, uống trà, ngủ nghỉ, mỗi ngày cần bao nhiêu tiền?" Triệu Văn Xương hỏi.
Hà Tất Bình vội cầm lấy bàn tính, nhanh chóng khẩy lên rồi nói: “Mỗi người một ngày hết 30 văn tiền. Bọn họ tổng cộng có 7 người, mỗi ngày hết 210 văn tiền ạ."
"Này, ngươi..." Cảnh Thiên hung hăng trừng mắt với Hà Tất Bình, trách cứ hắn có phải là huynh đệ tốt của mình hay không.
Triệu Văn Xương lại không thèm để ý nhiều như vậy, hắn cười nói: "Một ngày hết 210 văn tiền, nếu bọn họ ở lại lâu hơn... Cảnh Thiên, ngươi phải làm việc cho ta 100 năm đó!"
Cảnh Thiên nghiến chặt răng nhưng sau khi nhìn thấy thanh ma kiếm trong tay, trong lòng hắn cảm thấy nhẹ nhõm trở lại.
Không phải chỉ là 210 văn tiền thôi à?
Chờ sau khi mình bán thanh kiếm này, còn không biết có thể kiếm được bao nhiêu tiền.
Nghĩ đến đây, Cảnh Thiên quay sang Diệp Húc nói: "Đi, ta dẫn các ngươi vào trong phòng."
Ngày hôm sau, bầu trời trong xanh và quang đãng.
Sau khi Diệp Húc tỉnh dậy, dưới sự dẫn dắt của Cảnh Thiên và Hứa Mậu Sơn, bọn họ đi dạo trên đường phố Du Châu.
Esdeath thích chiến đấu và hành hạ kẻ thù đến chết chứ không hề có hứng thú đi dạo xung quanh.
Nhưng, vì Diệp Húc muốn đi dạo phố nên nàng rất vui khi đi cùng hắn.
Đoàn người đi qua một con đường nhỏ hẹp, ngõ nhỏ âm u, rồi đến một con phố sôi động.
Trên đường phố, người đến người đi, tiếng hò hét, xì xào bàn tán, không dứt bên tai.
"Kẹo đường hồ lô đây, kẹo đường hồ lô lớn đây!"
"Bánh bao thịt, bánh bao thịt vỏ mỏng nhiều thịt nào!"
"Ta nghe nói... Gần đây có rất nhiều người mất tích."
"Vào ban đêm, ta còn nghe thấy rất nhiều tiếng dã thú kêu."
"Dã thú? Chẳng lẽ, thành Du Châu của chúng ta có dã thú hả?"
"Này, nhưng nói không chừng có thể có đó, dù sao buổi tối sớm nghỉ ngơi đi, không đi ra ngoài là được rồi."
...
Tất cả âm thanh đan xen vào tai Diệp Húc.
Thế nhưng, Diệp Húc cũng không quá quan tâm đến chuyện này.
Naruto một lát thì nhìn người ta buôn bán cái này, một lát lại sờ cái kia… Thật giống như khi bà ngoại Lưu mới đến Đại Quan Viên, khuôn mặt đều là sự tò mò.
Trọng Lâu không ngừng dò hỏi: "Naruto, ngươi muốn cái này à? Ta sẽ mua cho ngươi..."
Lúc này, Trọng Lâu như không còn là Ma Tôn oai nghiêm trong thiên hạ nữa mà là một anh trai nhà bên.
Tất cả mọi đều đi dạo rất vui vẻ.
Cố Lưu Phương và hai đệ tử Thục Sơn và những người đã nhìn thấy vậy đều sững sờ.
Đây thực sự là một thế hệ Ma Tôn à?
Tại sao tốt tính như vậy?
Nếu không cảm nhận được ma khí đáng sợ trên người của Trọng Lâu, bọn họ sẽ gần như nghĩ rằng mình đã nhận nhầm người.
“Xoạt!”
Đúng lúc này, ngọc bội đeo trên eo Cảnh Thiên đột nhiên phát ra ánh sáng nhẹ nhè, đồng thời nó cũng hình thành một lực hút dẫn anh ta bay nhanh về phía trước.
Cuối cùng, hắn gặp được Đường Tuyết Kiến, đại tiểu thư của Đường gia, người cũng đeo ngọc bội giống hắn và đang ngồi trên kiệu hoa.
“Ngươi là ai?
Mau đi xuống cho ta!” Đường Tuyết Kiến thấy vậy hét lớn
“Ta còn đang muốn hỏi ngươi là ai đấy? Ngươi mới là người nên đi xuống cho ta!” Cảnh Thiên không chịu thua kém.
“Đáng chết, ngươi xông vào xe ngựa của ta, vậy mà còn dám bắt ta đi xuống. Ngươi có biết ta là ai không?” Đường Tuyết Kiến thấy mình bị quát thì hỏi.
“Vậy thì ngươi có biết ta là ai không?” Cảnh Thiên hỏi ngược lại.
“Ngươi là ai?” Đường Tuyết Kiến nói.
“Tại sao ta phải nói cho ngươi biết?” Cảnh Thiên cười nói.
“A!” Đường Tuyết Kiến tức giận, ở trong xe ngựa hét lớn.
Ngay sau đó, hai khối ngọc bội chợt phát ra một sức mạnh kỳ lạ khiến chiếc xe ngựa bay lên bầu trời.
Sau một hồi lắc lư, lúc này nó mới rơi xuống mặt đất.
Người hầu hốt hoảng nói: "Tiểu thư, tiểu thư ngươi không sao chứ?"
“Ta không sao.” Đường Tuyết Kiến nói.
“Lão đại, ngươi không sao chứ?” Hứa Mậu Sơn cũng nói theo.
Cảnh Thiên lắc đầu nói: "Ta không sao."
Đường Tuyết Kiến hầm hừ tức giận nói: "Không sao à? Ngươi gây ra chuyện lớn rồi!"
Ta chính là đại tiểu thư của Đường gia, ngươi lại dám vô lễ vơi ta!"
Cảnh Thiên nghe thấy vậy, trong lòng vang lên tiếng lộp bộp.
Đường gia?
Đó là một trong những gia tộc nổi tiếng nhất ở thành Du Châu.
Ngay cả cửa hàng Vĩnh An cũng thuộc về Đường gia.
Làm mất lòng đại tiểu thư Đường gia?
Điều đó không khác gì tìm cái chết.
Nghĩ đến đây, Cảnh Thiên vội vàng nói: “Đường tiểu thư, ngươi vừa nói không quen biết ta đúng không?”
“Đúng thế.” Đường Tuyết Kiến nói.
“Vậy là tốt rồi… Wow, ngươi nhìn xem nơi đó là cái gì?” Cảnh Thiên chỉ về phía xa, tỏ vẻ kinh ngạc.
Đường Tuyết Kiến thấy vậy nên không khỏi tò mò nhìn về phía hắn đang chỉ, nghi ngờ hỏi: "Ở đâu có cái gì?"
Chờ đến khi nàng quay đầu lại thì Cảnh Thiên đã cao chạy xa bay.
Lần này, Đường Tuyết Kiến mới hiểu ra mình đã bị lừa rồi.
Nàng hét lên một tiếng: "Đáng ghét!"
Tất cả chuyện này đều nằm trong tầm mắt của Diệp Húc.
Mặc dù, cốt truyện cũng tương tự trong phim truyền hình.
Thế nhưng, sau khi tận mắt nhìn thấy, Diệp Húc vẫn cảm thấy rất thú vị.
Sau đó hắn liếc mắt nhìn Đường Tuyết Kiến một cái, cả người chợt lóe lên, nhanh chóng đi theo hướng Cảnh Thiên bỏ chạy.
Bởi vì…
Ngay sau đó, Cảnh Thiên sẽ gặp một nhân vật vô cùng đặc biệt.
Ngay cả Diệp Húc cũng rất muốn gặp người đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận