Nhóm Chat Bao Lì Xì Chư Thiên

Chương 357: Trở lại, tính kế!

Một lúc sau, Diệp Húc mới thu hồi suy nghĩ.
Hắn thoáng nhìn những người bị thương trong trận chiến với Cá voi trắng trước đó rồi vung tay lên, những tia sáng vàng kim lập tức phát ra khắp nơi.
Những tia sáng này giống như mấy tấm lụa mỏng, chậm rãi lướt qua những người bị thương.
Trong tích tắc, vết thương của mọi người nhanh chóng lành lại với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, khuôn mặt tái nhợt của mọi người hồng hào trở lại.
Mọi thứ quả thực như Thần Tích!
Tất cả mọi người đều lộ ra vẻ mặt khó tin.
Lúc này Diệp Húc nói: "Cá voi trắng đã chết, nhiệm vụ hoàn thành, Subaru Natsuki, chúng ta đi đây."
Subaru Natsuki còn chưa nói gì thì Emilia đứng bên cạnh đã lên tiếng: "Xin ngài chờ một chút."
Diệp Húc hơi sửng sốt, nghi ngờ hỏi: "Có chuyện gì à?"
"Là thế này… Ngươi là bạn của Natsuki, hơn nữa đã giúp chúng ta giải quyết nguy cơ, đồng thời còn chữa trị cho mọi người. Chúng ta có thể mời các ngươi ăn một bữa cơm không?" Emilia nói.
Rem lập tức tiếp lời: "Chúng ta chắc chắn sẽ tiếp đãi các ngươi thật tốt."
"Đúng vậy, sẽ tiếp đãi thật tốt." Ram cũng nói.
Diệp Húc nghe thấy giọng nói ngọt ngào của các cô gái, ánh mắt của bọn họ ánh lên sự chờ mong.
Tiếp đãi?
Diệp Húc không khỏi nuốt nước miếng một cái, nói: "Đúng lúc chúng ta cũng hơi đói bụng, vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh."
Diệp Húc đã nói như vậy thì Shanks, Cát Tiểu Luân và Eren đương nhiên sẽ không phản đối.
Chẳng bao lâu thì cả nhóm đã đi vào một cung điện nguy nga.
Những món ăn thịnh soạn được bày đầy ở trên bàn.
Cát Tiểu Luân và Eren chưa từng gặp được trường hợp như vậy, khi nào thì bọn họ nhìn thấy nhiều món ăn ngon như vậy chứ?
Đôi mắt hai người nhìn chằm chằm bàn tiệc rồi nuốt nước miếng.
Rem dường như nhìn thấy sự khẩn trương của họ, nàng mỉm cười ngọt ngào rồi nói: "Mọi người thích gì thì cứ ăn thoải mái."
Cát Tiểu Luân nghe vậy thì lập tức dẫn đầu vươn tay cầm lấy một cái móng heo rồi cho vào miệng.
Eren và Shanks cũng nhanh chóng cầm một cái móng heo lên.
"Bẹp, bẹp!"
"Lộc cộc, lộc cộc!"
Mọi người đều ăn uống thả cửa, mặt mũi dính đầy cặn thức ăn.
Rem chậm rãi đi đến bên cạnh Diệp Húc, nàng rót thêm một ly rượu cho Diệp Húc rồi nói: "Đây là loại rượu nho ủ hai mươi năm vừa mới lấy khỏi hầm rượu, mời ngài thưởng thức."
Hai mắt của Diệp Húc hơi sáng lên, hắn gật đầu nói: "Được."
Sau khi uống xong một ly, Diệp Húc cảm thấy trong miệng trào ra một hương vị ngọt ngào, sau đó lại như lửa đốt chậm rãi lan tràn khắp cơ thể.
Hắn không khỏi khen ngợi: "Rượu ngon."
"Ngài thích là tốt rồi." Rem mỉm cười ngọt ngào, đồng thời còn dùng khăn tay lau giọt rượu bên miệng Diệp Húc một cách vô cùng cẩn thận.
Có lẽ là do tác dụng của rượu.
Hoặc có lẽ do sau khi Rem trở lại thì nàng đã đi tắm và thay quần áo…
Nó khiến cho Diệp Húc mơ hồ cảm thấy Rem mặc trang phục hầu gái có vẻ xinh đẹp và đáng yêu hơn mấy phần.
Diệp Húc hít nhẹ một hơi, hắn cảm thấy dường như có một mùi hương ngọt nhẹ quanh quẩn đâu đây.
Diệp Húc vừa mới chuẩn bị nói cái gì đó thì đột nhiên nhướng mày, nói: "Các ngươi cứ từ từ ăn, ta có chút việc phải đi trước."
Dứt lời, không gian xung quanh hơi rung động.
Nháy mắt Diệp Húc đã biến mất khỏi cung điện.
Rem đứng bên cạnh thấy vậy, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra vẻ nghi ngờ.
Subaru Natsuki giải thích: "Đại nhân Chúa Cứu Thế đã đi rồi."
Shanks, Cát Tiểu Luân và Eren đưa mắt nhìn nhau, sau đó ăn thịt với tốc độ nhanh hơn nữa.
Cả ba ăn ngấu nghiến, vô cùng mau lẹ.
Không bao lâu thì ba người chào tạm biệt mọi người rồi ôm bụng rời đi.
Nhóm chat Bao lì xì Chư Thiên.
Hồng Thất Công: Nhiệm vụ lần này cũng thực sự rất tuyệt vời, không những có được rất nhiều điểm tích lũy mà còn được ăn rất nhiều món ngon.
Cát Tiểu Luân: Nói về những món kia thì chúng thật sự rất ngon.
Shanks: Rượu cũng không tệ.
Esdeath: Hình như đại nhân Chúa Cứu Thế có chút hứng thú với Ram và Rem, là do quần áo hay kiểu tóc?
Đồ Sơn Nhã Nhã: Chắc là cả hai, quần áo và kiểu tóc đều có ảnh hưởng nhất định.
Esdeath: Vậy à? Đồ Sơn Nhã Nhã, ngươi và ta am hiểu việc sử dụng băng, hơn nữa đều thích đại nhân Chúa Cứu Thế, lần sau chúng ta đổi kiểu tóc và quần áo giống như Ram và Rem được không, ngươi thấy thế nào?
Đồ Sơn Nhã Nhã: Được.
Trọng Lâu: Xem ra… Tạm thời ta vẫn không thể chiến đấu cùng với đại nhân Chúa Cứu Thế được rồi.
Râu Trắng: A ha ha ha! Nếu ngươi ngứa tay thì ta có thể đấu với ngươi bất cứ lúc nào.
Trọng Lâu: Tốt!
Quách Tương: Vừa rồi đại ca Chúa Cứu Thế đi nhanh như vậy, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì à?
Tô Đại Cường: Yên tâm đi, cho dù mọi người có xảy ra việc gì thì chắc chắn đại nhân Chúa Cứu Thế cũng sẽ không sao.

Vùng ngoại ô Kinh Đô, trong một khu rừng.
Tổng đốc Giáo dục Trương Đào, hiệu trưởng đại học Hoa Thanh Hồ Xuyên và một nhóm nam nữ quanh người tràn ngập hơi thở mạnh mẽ nhìn về phía đại học Hoa Thanh với ánh mắt lập loè ánh sáng vàng kim.
Hồ Xuyên nói: "Tổng đốc, chúng ta có cần thiết phải làm như vậy không?"
Trương Đào nói: "Đương nhiên là cần thiết rồi!"
Hồ Xuyên lại nói: "Nhưng dù nói gì đi nữa thì lần trước hắn cũng đã giúp chúng ta giết địch."
Trương Đào nghiêm túc nói: "Đúng vậy, đúng là hắn đã tiêu diệt kẻ địch, nhưng hắn cũng đồng dạng là một biến số lớn! Lần trước ta không có mặt thì kẻ địch đã phá hủy gần một nửa cái kinh đô.
Nếu lần sau ta lại không có ở đây, hắn đột nhiên làm khó dễ rồi phá hủy toàn bộ kinh đô, thậm chí là toàn bộ Hoa Hạ thì sao bây giờ chúng ta? Chúng ta tuyệt đối không thể coi hắn là bạn chỉ vì đối phương từng giúp đỡ chúng ta một lần được.
Nếu là bạn bè chân chính vậy thì mạnh dạn đứng ra, tránh ở sau lưng thì căn bản không phải là bạn bè. Ai biết rốt cuộc thì lão gia hỏa kia có tính kế gì chứ? Không chừng chúng ta vừa lơ là một cái đã bị bán đi rồi. Còn nữa, nếu hắn thật là bạn, vậy thì hỗ trợ tiêu diệt kẻ địch một chút cũng là chuyện bình thường đúng không?"
Những người xung quanh đều gật đầu.
"Đúng vậy!"
"Tổng đốc đại nhân nói rất đúng."
Đúng lúc này, bầu trời trên kinh đô đột nhiên bị xé rách ra hai cái lỗ hổng cực lớn.
Từng cơn cuồng phong khủng bố gào thét từ trong lỗ thủng đó và lao thẳng về phía kinh đô.
"Phanh!"
"Phanh!"
May mắn thay, kinh đô đã sớm bày ra trận pháp phòng hộ ở bên trên, một vòm ánh sáng lập tức được hình thành và ngăn cản những cơn gió mạnh kia lại.
Tuy là như thế thì cũng đã gây ra một trận động đất nhỏ, rất nhiều tòa nhà rung chuyển dữ dội.
Tiếng kêu sợ hãi, tiếng còi inh ỏi … Vang lên không dứt ở bên tai.
Ngay sau đó, trong màn trời rách chậm rãi xuất hiện một con cua lớn màu vàng kim và một con thằn lằn khổng lồ.
Hai con thú to lớn phát ra những tiếng rít gào, hình thành một luồng sóng âm mạnh mẽ, chấn động khắp trời đất.
Những người bình thường xanh mặt sau khi nhìn thấy chúng, thậm chí nhiều người còn hoảng sợ tới mức ngã xuống đất.

Ký túc xá đại học Hoa Thanh.
Diệp Húc đột ngột mở mắt ra, trên mặt lộ ra một tia tức giận, trầm giọng nói: “Lại là những người này, thật là không dứt mà!”
Nói xong, Diệp Húc giơ tay lên.
Một bàn tay vàng vô cùng lớn xuất hiện trên bầu trời, nó lập tức tóm gọn con cua lớn và con rồng thằn lằn trong lòng bàn tay như bắt gà con. Mặc kệ chúng nó giãy giụa như thế nào đi nữa thì cũng không hề có tác dụng gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận