Nhóm Chat Bao Lì Xì Chư Thiên

Chương 511: Suy Đoán, Ăn Thú Hoàng!

Phải biết rằng... Phương Bình và Trương Đào đều là cường giả xuất sắc trong giới Vương Cấp.
Chỉ cần một người trong đó thôi thì người mặc áo bào màu vàng đã tự nhận không cách nào chiến thắng rồi.
Đặc biệt là Phương Bình, người có chiến tích chém giết vô số cường giả Vương Cấp.
Huống chi hiện tại rất có thể là Phương Bình và Trương Đào đều đang ở tại đây.
Nếu hai người họ cùng nhau gây khó dễ.
Chỉ sợ... hôm nay hắn chạy trời không khỏi nắng.
Cho dù hắn là Càn Vương, bản thân có được rất nhiều bảo vật.
Người mặc áo xanh bên cạnh cũng nhận ra điểm này, vội hoà giải: “Phương... Ngưu đạo hữu, vừa rồi Càn Vương chỉ nói giỡn mà thôi.
Nếu tọa kỵ của Ngưu đạo hữu không muốn nhỏ máu thì thôi bỏ đi."
Bởi vì người mặc áo xanh nhớ tới chuyện vượt qua Ngũ Hành Không Gian trước đó.
Hiện giờ người này còn có thể dễ dàng ngăn cản khí thế của Càn Vương.
Cho dù có ngu tới đâu thì người áo xanh cũng đã đoán được thân phận của Ngưu đạo hữu.
Hơn nữa hắn còn hiểu rõ một đạo lý.
Cho dù hắn đã biết thân phận của đối phương thì cũng tuyệt đối không thể nói ra.
Nếu không thì coi như hoàn toàn xé rách mặt.
Như vậy thì thứ chờ đợi hắn chỉ có thể là tử vong.
Người mặc áo bào màu vàng cũng tiếp lời: “Đúng, đúng vậy, ta chỉ nói giỡn mà thôi."
Ngưu đạo hữu gật đầu rồi lập tức cắt tay của mình.
“Xoạt!"
Từng giọt máu màu vàng kim đặc quánh rơi trên mặt đất, phát ra âm thanh nặng nề.
Ngay lập tức, vầng sáng chói mắt và hơi thở Chí Tôn trước đó đột nhiên dâng trào.
Một giọt máu của hắn lại có hiệu quả lớn hơn so với máu của toàn bộ những người trước đó cộng lại, hơn nữa còn là lớn hơn rất nhiều.
Mọi người không khỏi mở to hai mắt.
Trên mặt che kín sự kinh hãi.
Đồng thời lúc này bọn họ càng chắc chắn thân phận của Ngưu đạo hữu.
Ngưu đạo hữu lại không có để ý nhiều như vậy, hắn chỉ nhẹ nhàng gật đầu, để cho từng giọt máu rơi trên mặt đất.
“Xoạt!"
Không bao lâu, ảo ảnh của một người cao lớn, khổng lồ, trên người phủ kín lân giáp xuất hiện ở chính giữa võ đài.
“Thú Hoàng!” Người mặc áo bào màu vàng và người mặc áo xanh đồng thời kinh hô, sau đó hơi khom lưng, cúi đầu.
Mặc dù trước mặt không phải Thú Hoàng thật.
Nhưng xuất phát từ sự tôn kính đối với cường giả, đặc biệt là Chí Tôn thì điều này hết sức cần thiết.
Nhưng....
Ngưu đạo hữu lại không cho là như vậy.
Hắn nhìn chăm chú và đánh giá Thú Hoàng từ trên xuống dưới.
“Đây là Thú Hoàng à? Nhìn qua cũng chẳng ra gì." Ngưu đạo hữu thản nhiên nói.
Thú Hoàng... Chẳng ra gì?
Trái tim mọi người đập hỗn loạn.
Đây chính là Chí Tôn cao cao tại thượng đó!
Thú Hoàng cũng không khỏi nhíu mày.
Ngưu đạo hữu tiếp tục nói: “Thế nào? Khó chịu à?"
“Phanh!"
Tiếp theo, một quyền của hắn nện vào mặt Thú Hoàng, khiến cho ảo ảnh nhanh chóng tan thành bọt nước rồi tan biến.
Một quyền đánh Thú Hoàng!
Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.
Cái này cần có lá gan lớn đến cỡ nào?
Nếu lúc trước còn có người hoài nghi thân phận của Ngưu đạo hữu thì lúc này tất cả mọi người đều xác định.
Người này chính là Phương Bình hoặc là Trương Đào.
Chắc chắc trăm phần trăm!
Đối với việc này....
Ngưu đạo hữu vẫn không thèm để ý, hắn cứ mặc cho máu tươi đặc quánh rớt xuống mặt đất.
Toàn bộ Tu La Tràng lại lần nữa nở rộ ánh sáng vàng lóa mắt.
Tiếp theo, Thú Hoàng cao lớn, trên người khoác lân giáp lại xuất hiện trước mặt mọi người.
Thú Hoàng nhìn Ngưu đạo hữu rồi khẽ nhíu mày, khi hắn đang chuẩn bị nói chuyện thì Ngưu đạo hữu lập tức quát lớn: “Nhìn cái gì mà nhìn!"
“Phanh!"
Lại là một quyền giáng xuống đầu của Thú Hoàng, đánh hắn vỡ thành từng mảnh nhỏ.
Mọi người xung quanh thấy vậy, khóe miệng không khỏi run rẩy.
Đó chính là Hoàng Giả!
Cường giả Chí Tôn!
Không ngờ lại bị đánh chết hết lần này tới lần khác?
Lúc này, Tiểu Lão Hổ nằm trên vai Ngưu đạo hữu ngửi vài cái, lẩm bẩm: “Trên người lão nhân Thú Hoàng kia có rất nhiều linh khí, quá lãng phí."
“Linh khí?” Ngưu đạo hữu sửng sốt một chút, đôi mắt hắn xoay tròn, lại một lần nữa nhỏ máu.
Rất nhanh sau đó, Thú Hoàng cao lớn lại xuất hiện như hai lần trước.
Nhưng lúc này, Ngưu đạo hữu không tung quyền mà há miệng nuốt chửng Thú Hoàng vào bụng.
“Bẹp, bẹp!"
Ngưu đạo hữu trực tiếp nuốt chửng Thú Hoàng vào trong miệng giống như là đang ăn bánh quai chèo.
Tất cả mọi người nhìn thấy vậy đều sửng sốt.
Đánh chết Hoàng Giả đã là chuyện khiến người ta khó tin rồi.
Mà bây giờ lại là ăn Hoàng Giả, đây càng là chuyện mà mọi người nằm mơ cũng không dám nghĩ tới.
Điên… quá điên cuồng rồi?
Bọn hắn nhiều nhất cũng chỉ dừng ở mức dám khiêu chiến Hoàng Giả mà thôi.
Trái ngược với sự kinh ngạc của những người Địa Giới.
Từ Khuyết không ngừng khen ngợi trong lòng: Vị Ngưu đạo hữu này chắc là Nhân Vương Phương Bình.
Làm người thì phải như Phương Bình!
Quá khí phách!
Quá làm bộ làm tịch!
Nếu đổi thành ta thì đã không biết kiếm được bao nhiêu điểm khoác lác rồi.
Nói không chừng... Đã đủ để ta tăng lên một cảnh giới.
Ngưu đạo hữu căn bản không có để ý tới mọi người, hắn yên lặng thưởng thức hương vị của Thú Hoàng, gật đầu nói: “Không tệ, hắn không chỉ có được linh khí nồng đậm mà còn có rất nhiều tinh thần lực, thậm chí còn có thể mở rộng kinh mạch.
A, sau khi ăn thì có thể rời khỏi đây rồi à?
Chẳng lẽ... Đây là kho báu của Tu La Tràng?"
Ngưu đạo hữu tấm tắc không thôi, sau đó chuẩn bị rời đi.
Tiểu Lão Hổ trên vai lại lên tiếng: “Ngươi cứ thế mà rời đi à?
Ăn Thú Hoàng một lần đã có chỗ tốt nhiều như vậy, nếu như ăn thêm vài lần nữa thì sao?"
Ngưu đạo hữu hơi khựng lại, nói: “Chỗ tốt lớn như vậy thế mà ta lại quên mất, Thương... Tiểu Lão Hổ, ngươi quả là người biết nhìn xa trông rộng."
Tiểu Lão Hổ ngẩng cao đầu, dáng vẻ vô cùng đắc ý.
Tiếp theo, Ngưu đạo hữu không ngừng nhỏ máu, khiến cho hết Thú Hoàng này đến Thú Hoàng xuất hiện trên chiến trường.
Sau đó toàn bộ Thú Hoàng đều bị Ngưu đạo hữu nuốt chửng.
Có lẽ là do Ngưu đạo hữu ăn quá nhiều.
Dần dần, bóng hình Thú Hoàng do ánh sáng màu vàng ngưng tụ lại càng ngày càng mờ nhạt, giống như chỉ cần một cơn gió là sẽ thổi tan.
Ngưu đạo hữu không khỏi nhíu mày.
Bởi vì càng ăn Thú Hoàng thì lực lượng tăng lên càng nhỏ.
Lúc này, hắn ăn một Thú Hoàng còn kém hơn cả tác dụng của một viên linh thạch.
Thấy thế, Ngưu đạo hữu chợt hỏi: "Hả, các ngươi thất thần làm gì?
Tại sao lại không ăn?
Không ăn hắn thì không thể rời khỏi đây đâu."
Khóe miệng mọi người hơi run rẩy.
Tại sao lại không ăn?
Bởi vì hung danh của ngươi, hơn nữa ngươi vẫn luôn đứng ở đằng trước.
Từ một ý nghĩa nào đó thì toàn bộ Thú Hoàng đều là của ngươi.
Ai dám tiến lên cướp đồ của ngươi chứ?
Chán sống rồi à?
“Đạp!"
Diệp Húc không nghĩ nhiều như vậy, hắn tiến lên một bước rồi bắt chước Ngưu đạo hữu, há miệng nuốt chửng Thú Hoàng vào bụng.
Mọi người... Bao gồm Ngưu đạo hữu đều ngây ngẩn.
Phải biết rằng, mới vừa rồi Ngưu đạo hữu chỉ thuận miệng nói một chút mà thôi.
Ai mà ngờ có người thật sự ăn Thú Hoàng?
“Đông!"
Lúc này, Ngưu đạo hữu lại nhỏ một giọt máu tươi xuống mặt đất, phát ra một âm thanh nặng nề.
Ngay sau đó, một ảo ảnh Thú Hoàng khác nhanh chóng xuất hiện trên võ đài.
Diệp Húc kéo Từ Khuyết ở bên cạnh, nói: “Đừng cô phụ lòng tốt của Ngưu đạo hữu, mau ăn đi."
Từ Khuyết cúi đầu, hắn cảm nhận được ánh mắt của mọi người ở hiện trường, từng giọt mồ hôi như hạt đậu lăn xuống.
Từ Khuyết: Ta khổ quá mà....
Bạn cần đăng nhập để bình luận