Nhóm Chat Bao Lì Xì Chư Thiên

Chương 509: Loạn Ngang Ngược, Nghi Ngờ!

Chứ còn gì nữa?
Thiên Phần có rất nhiều bảo vật.
Hiện giờ lại tụ tập nhiều cường giả như vậy.
Đừng nhìn bầu không khí hiện tại còn rất hài hòa, nhưng một khi có xung đột lợi ích thì nhất định có thể khiến bọn họ đánh đến đầu rơi máu chảy.
Người mặc áo bào màu vàngnói: “Đã có Loạn rồi thì chúng ta đi vào thôi."
“Đừng có tính ta vào đó. Ta đã nói rồi, ta không vào! Ta đi về đây." Thiên Cực thản nhiên nói.
Loạn kêu lên: “À ha, chuyện này thì không được nha! Lỡ như chúng ta tiến vào Thiên Phần rồi ngươi đột nhiên động tay động chân với không gian thì sao, như vậy chúng ta chẳng phải bị diệt sao? Thiên Cực, hôm nay ngươi có muốn tiến vào hay không thì cũng phải đi theo chúng ta. Nếu không thì ta nhất định sẽ đuổi giết ngươi đến chết mới thôi!"
Nghe vậy, khuôn mặt của Thiên Cực lập tức biến thành màu gan heo.
Nếu là người bình thường nói câu này thì Thiên Cực có thể sẽ không cho đó là sự thật.
Nhưng nếu là tên Loạn này nói thì đúng là không thể không tin.
Bởi vì người này là kẻ điên, một tên điên từ đầu đến chân.
Người bình thường có thể đánh lén Chí Tôn với thân phận Thiên Vương mấy ngàn năm trước không?
Người bình thường có thể cướp bóc người khác khi đã là Thiên Vương không?
Nếu bị người khác đuổi giết, có lẽ bọn họ sẽ truy bắt hai ngày rồi sẽ lựa chọn từ bỏ.
Nhưng nếu Loạn lựa chọn đuổi giết thì đó chính là không ngừng nghỉ, tuyệt đối sẽ điên cuồng đuổi giết đối phương.
Thiên Cực mới vừa chuẩn bị nói cái gì đó.
Nhưng khi hắn bắt gặp người mặc áo bào màu vàng và hai gã cường giả khác đang nhìn về phía mình, hắn cảm giác có chút không tốt, chỉ có thể nuốt lại lời định nói.
Thiên Cực sợ chết, nhưng hắn không ngốc.
Hắn lập tức hiểu rõ ý tưởng của bọn họ.
Thứ nhất, bọn họ muốn tiến vào Thiên Phần đạt được chỗ tốt, nhưng hiện giờ lại đang thiếu người, hắn lại là ứng cử viên tốt nhất.
Thứ hai, có lẽ bọn họ thật sự sợ hãi khi tiến vào thì hắn sẽ phát động công kích không gian, khiến bọn họ gặp nguy hiểm.
Lúc này, một nhóm người áo đen đi tới trước Thiên Phần.
Thiên Cực nhìn thấy người cầm đầu, vui mừng khôn xiết nói: “Thật tốt quá, đại trưởng lão Sáng Thế Giáo tới rồi. Năm người các ngươi vừa vặn tạo thành một đội, vậy ta đi trước ha."
Sau khi nói xong, Thiên Cực xoay người chuẩn bị rời đi.
Trong nháy mắt, Loạn đã chắn trước mặt Thiên Cực, hỏi: “Thiên Cực, ngươi muốn đi đâu?"
Thiên Cực nói: “Rời khỏi nơi đây, trở lại cung Tây Hoàng ngủ."
Loạn nói: “Như vậy nghĩa là ngươi đã chuẩn bị sẵn sàng bị ta đuổi giết? Cung Tây Hoàng là địa bàn của lão Tây Hoàng kia, bên trong hẳn có rất nhiều bảo vật. Sau khi giết ngươi thì toàn bộ bảo vật trong đó sẽ là của ta."
Loạn nói tới đây, một luồng sát khí nồng đậm lan tỏa như thủy triều.
Dáng vẻ kia... Hoàn toàn giống như giây kế tiếp sẽ bộc phát ra lực lượng mạnh mẽ nhất, chém giết Thiên Cực ngay tại chỗ.
Thiên Cực nuốt nước miếng, cuối cùng thỏa hiệp, nói: “Còn không phải chỉ tiến vào Thiên Phần sao, vào thì vào! "
Loạn nghe vậy, sát khí quanh thân chợt biến mất, lộ ra một hàm răng trắng đều tăm tắp, cười nói: “Ngươi nói như vậy ngay từ đầu có phải tốt hơn không, hiện tại chúng ta đi vào thôi."
Thiên Cực bĩu môi, hắn không nói thêm gì nữa, đi theo người mặc áo bào màu vàng bước vào bên trong Thiên Phần.
Bọn họ đều là cường giả Vương cấp, cho nên đối mặt với nguy hiểm trong Thiên Phần cũng thong dong hơn người bình thường rất nhiều.
Không bao lâu, đoàn người đã đứng trước cầu thang.
Mọi người nhìn bậc thang tràn ngập linh khí nồng đậm, có người dường như chìm trong hồi ức, có người sáng mắt... Mà Thiên Cực thì lại lộ ra vẻ không kiên nhẫn.
“Không tệ, không tệ!
Đáng tiếc khi ta sinh ra thì Thiên Đình Cổ đã sụp đổ.
Nếu không thì nơi này hẳn là địa bàn của ta." Loạn lên tiếng cười nói.
Mọi người không khỏi trợn trắng mắt liếc Loạn một cái.
Trong số họ, có người đến từ thời đại Thiên Đình Cổ cho nên bọn họ rất rõ ràng nơi đây từng rầm rộ đến cỡ nào.
Loạn đúng là rất mạnh mẽ, nhưng ở Thiên Đình Cổ thì căn bản chẳng là gì cả.
Tiếp theo, mọi người bước từng bước một lên những bậc thang, không ngừng đi về phía trước.
Khi đoàn người đi tới đỉnh thì một cung điện nguy nga hiện ra trước mặt mọi người.
Mặc dù Thiên Đình Cổ đã sụp đổ hàng vạn năm.
Nhưng cung điện lúc này vẫn nở rộ ánh vàng chói lọi, khiến người ta cảm thấy thánh khiết, không khỏi muốn cúi đầu quỳ lạy.
Người mặc áo bào màu vàng khen ngợi: “Không hổ là Thiên Đình Cổ!"
Đại trưởng lão Sáng Thế Giáo nhìn chằm chằm vào cung điện, sau đó hỏi: “Các ngươi đã tới đây đã một thời gian, có phát hiện cái gì khác không?"
Mọi người lắc đầu.
Đại trưởng lão Sáng Thế Giáo lại nói: “Vì để phòng ngừa, chúng ta chia thành từng nhóm tiến vào đi."
“Đạp đạp!"
Lúc này, thuộc hạ Sáng Thế Giáo và rất nhiều cường giả đã bước lên cầu thang.
Người mặc áo bào màu vàng nói: “Hiện giờ ở đây chúng ta có bốn mươi vị Chiến Thần, hai mươi vị Thánh Cấp, sáu vị Phong Vương.
Vậy thì chia thành sáu nhóm đi.
Mỗi vị Vương cấp dẫn theo mười người."
“Được."
“Được."
Các cường giả Phong Vương gật đầu đồng ý.
Đối với ý kiến của Chiến Thần và Thánh Cấp thì bọn họ căn bản không có chút bận tâm.
Bởi vì thế giới này vẫn luôn là cường giả vi tôn.
Thiên Cực bĩu môi nói: “Chúng ta tới Thiên Phần nhiều như vậy, tại sao lại không thấy người Địa Cầu nào cả?
Phương Bình đâu?
Trương Đào đâu?
Bọn họ không có tới đây?"
“Dù sao thì Thiên Phần cũng là bí mật của Địa Giới, họ không biết đúng là chuyện bình thường." Người mặc áo bào màu vàng lên tiếng.
“Bí mật? Đúng là chuyện bình thường?” Thiên Cực cười nhạo một tiếng, “Thiên Cương Tam Thập Lục Đảo là bí mật sao? Huyết hải là bí mật sao? Núi Tam Giới là bí mật sao?
Người Địa Cầu cũng không biết?
Nói không chừng... Hiện giờ Trương Đào hoặc Phương Bình đang ẩn núp bên trong chúng ta đấy."
Vừa nghe lời này, mọi người không khỏi nhìn nhau, ánh mắt chứa đầy sự nghi ngờ và cảnh giác.
Ở Địa Cầu, Trương Đào và Phương Bình được coi là anh hùng bảo hộ nhân loại.
Nhưng đối với Địa Giới, cả hai chính là ma quỷ, là ác ma giết người không chớp mắt!
Trong mắt người Địa Giới, bọn họ có thực lực mạnh mẽ, thủ đoạn tàn nhẫn... Thậm chí, vài đứa trẻ chỉ cần nghe thấy tên cả hai thì sẽ khóc ré lên.
Nếu Trương Đào và Phương Bình thật sự trà trộn vào đây, sau đó đột nhiên ra tay... Chỉ sợ, ngoại trừ một vài vị cường giả Phong Vương còn có thể chạy thoát.
Tất cả những người còn lại đều là máu bắn tại chỗ, không cách nào thoát thân được.
Người mặc áo bào màu vàng chỉ vào một người người đàn ông, nói: “Ngươi, mau nói lai lịch của mình."
“Ta đến từ đảo Thiên Sơn, rất ít đi ra ngoài, ta và Huyết Thanh đạo hữu, Phật Chân đạo hữu là bạn tốt nhiều năm." Người nọ vội trả lời.
“Đúng vậy." Hai gã đàn ông bên cạnh lên tiếng xác nhận.
“Còn ngươi thì sao?” Người mặc áo bào màu vàng chỉ vào một người khác.
“Ta tên là Chu Thông, đến từ núi Cô Phong..."
Không đợi hắn nói xong, Thiên Cực lại nói: “Càn Vương, ngươi đừng hỏi nữa. Ngươi cho rằng hỏi như vậy thì sẽ có kết quả à? Ngươi thật sự có thể phân biệt ai thật ai giả sao?
Còn nữa, ngươi cho rằng Phương Bình và Trương Đào chỉ biết biến thành người?
Bọn họ không thể biến thành một thứ vũ khí nào đó à?
Dạo gần đây các ngươi có được Thần Khí nào mới không?
Các ngươi có thể bảo đảm chúng nó không phải là Trương Đào và Phương Bình biến hóa ra?"
Mọi người nghe vậy thì không khỏi giật mình.
Người bình thường có thể thay đổi dung nhan và hơi thở là đã rất ghê gớm rồi.
Nhưng Phương Bình thì khác, lần trước hắn biến thành một cục đá, suýt nữa làm cho hoàng thành Địa Giới hỗn loạn.
Như vậy việc hắn biến thành vũ khí cũng không phải là không có khả năng!
Một số người vội vàng kiểm tra binh khí mình mới có được gần đây, bọn họ muốn xem coi chúng nó có phải là do Phương Bình và Trương Đào hóa thân không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận