Nhóm Chat Bao Lì Xì Chư Thiên

Chương 188: Tiệc lên lớp, tổ chức!

Hôm sau.
Trời tờ mờ sáng.
Một con chim nhỏ nhẹ nhàng đi lại ở bên cửa sổ, thỉnh thoảng dùng miệng nhỏ chọc cửa sổ hai cái.
“Thịch thịch thịch!”
Lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên một tiếng đập cửa dồn dập.
Đôi mắt buồn ngủ và mông lung của Diệp Húc mở ra cửa phòng, nói: “Mẹ, còn sớm như vậy a?”
Vạn Vân kêu lên: “Sớm cái gì sớm, giờ đã hơn 5 giờ rồi!”
Khóe miệng của Diệp Húc khẽ co giật, hơn 5 giờ chẳng phải còn sớm sao?
Vạn Vân tiếp tục nói: “Hôm nay là tiệc lên lớp của ngươi, mau đi đánh răng, rửa mặt, không đúng, còn muốn tắm rửa một cái!”
Diệp Húc nói: “Còn muốn tắm rửa?”
“Không sai! Mau lên, mau lên!” Vạn Vân thúc giục nói.
Diệp Húc bất đắc dĩ, đành phải chậm rãi đi về phía phòng tắm.
Chờ khi hắn đi ra, Vạn Vân đã thay một bộ váy dài màu đỏ tươi đẹp, cổ đeo một chuỗi ngọc trai to bằng ngón tay, trên mặt còn bôi một lớp phấn nền.
Cả người có vẻ tràn đầy quý khí.
Diệp Húc quái dị nói: “Lão mẹ, ngươi trang điểm như vậy…… Hôm nay chúng ta thật sự mở tiệc lên lớp? Không phải tiệc cưới sao?”
“Đương nhiên là tiệc lên lớp!” Vạn Vân đưa một bộ âu phục cho Diệp Húc, nói, “Mau đi thay bộ đồ này đi!”
Diệp Húc hơi hơi sửng sốt, hắn căn bản không nghĩ tới chính mình cũng phải thay quần áo.
Vạn Vân thúc giục nói: “Mau đi thay.”
“Hôm nay thật sự không phải là tiệc cưới ư?” Diệp Húc lại hỏi lần nữa.
“Tiệc lên lớp!” Vạn Vân khẳng định nói.
Diệp Húc có chút bất đắc dĩ.
Nhưng mà, nhìn bộ dáng của lão mẹ hứng thú bừng bừng như vậy, lại không đành lòng phá hỏng hứng thú của nàng.
Vì thế, nhanh chóng trở lại phòng, thay âu phục.
Tuy rằng Diệp Húc tuổi còn nhỏ.
Nhưng, vóc dáng lại không nhỏ chút nào.
Hơn nữa khuôn mặt soái khí, sau khi mặc âu phục vào, cả người xác thật trông anh tuấn không thôi.
Vạn Vân liên tục gật đầu nói: “Không hổ là nhi tử của ta, soái khí!
Lại đây, trang điểm cho ngươi một chút.”
“Gì? Còn phải trang điểm?” Diệp Húc kinh ngạc nói.
“Đương nhiên! Mau tới đây, liền bôi chút phấn.” Vạn Vân nói.
“Lão mẹ, có phải ngươi dùng quá nhiều phấn hay không?” Diệp Húc nói.
“Nhiều chút mới đẹp.” Vạn Vân nói.
“Lão mẹ, không phải ngươi nói chỉ bôi chút phấn sao? Sao lại còn dùng son môi.” Diệp Húc hỏi.
“Tô son càng đẹp hơn.” Vạn Vân đương nhiên nói.
“Son môi này là của ai a?” Diệp Húc hỏi.
“Đương nhiên là lão mẹ của ngươi, ghét bỏ sao? Trước kia ngươi vẫn là do ta phải chịu ít phân và nước tiểu của ngươi để nuôi ngươi lớn a.” Vạn Vân nói.
“Lão mẹ, ngươi đừng nói mấy thứ tởm lợm như vậy được không.” Diệp Húc bất đắc dĩ nói.
“Lão mẹ, son môi này của ngươi mắc không?” Diệp Húc lại hỏi.
“Không mắc a.” Vạn Vân nói.
“Vậy ngươi có thể vặn ra thêm một chút hay không? Đánh lên môi ta.” Diệp Húc nói.
“Lão mẹ, sao ngươi còn cài một bông hoa màu đỏ trên quần của ta a?” Diệp Húc hỏi.
“Ăn mừng!” Vạn Vân nói.
“Lão mẹ, hôm nay thật sự là tiệc lên lớp?” Diệp Húc lại hỏi.
“Vớ vẩn!” Vạn Vân nói.
……
Khách sạn Phong Lai, trước cổng.
“Ha ha ha! Chúc mừng A Vân sinh ra hảo nhi tử, vậy mà đều thi đậu đại học Hoa Thanh!” Đại cữu cười vang nói.
Lúc này, Tưởng Bình đúng lúc đi tới.
Vạn Vân cười to nói: “Không coi là thi đậu, cử đi học trước, cử đi học trước mà thôi!”
Khi nói chuyện, Vạn Vân còn không quên ném một cái ánh mắt đắc ý về phía Tưởng Bình.
Bộ dáng kia, thật giống như đang nói: Hai năm trước nhi tử của ngươi không phải học đại học Nam thị sao? Hiện tại nhi tử của ta được cử đi học đại học Hoa Thanh trước.
“Hắc! Được cử đi học, còn muốn lợi hại hơn cả thi đậu!” Đại cữu tán thưởng nói.
Ngập ngừng một chút, lại nói: “Đúng rồi, sau khi A Húc tốt nghiệp, sẽ làm gì?
Sinh viên của đại học Hoa Thanh sau khi tốt nghiệp, nếu tìm việc làm, thì đó chính là giám đốc điều hành.
Tiến vào đội tuần tra, cũng phải là một quan chức cao cấp!
Ta cảm thấy, chính mình mở công ty cũng không tồi, quốc gia có thể hỗ trợ rất nhiều.”
Vạn Vân cao giọng, nói: “Vẫn còn sớm, còn sớm……
Chờ sau khi tốt nghiệp, xem hắn có nguyện ý sau này làm Tổng đốc, hay là làm chủ tịch.
Người trẻ tuổi đều có lựa chọn của chính mình, theo bọn hắn, theo bọn hắn, ha ha ha.”
Nghe một chút!
Theo bọn hắn!
Ngữ khí của Vạn Vân, thật giống như Tổng đốc và chủ tịch đều là đồ vật dễ như trở bàn tay.
Tùy ý như vậy, nhẹ nhàng như vậy.
Đại cữu quay sang nói với Diệp Húc: “A Húc, sau này ngươi cũng không thể quên ta a!”
Diệp Húc còn không có đáp lời, Vạn Vân liền cướp lời: “Làm sao có thể?
Đại ca ngươi yên tâm đi, chờ sau này A Húc tốt nghiệp, thuốc lá ngon, rượu ngon, hết thảy đều tặng ngươi!”
“Vậy ta có thể chờ a!” Đại cữu vừa cười, vừa đi về phía đại sảnh.
Lần này, Tưởng Bình mở miệng, nói: “Vạn Vân, Diệp Húc, chúc mừng!”
Vạn Vân cười khanh khách nói: “Bình tỷ, mau vào bên trong, vào bên trong!
Trước kia ngươi cũng giúp tiểu Húc không ít.
Hiện tại hắn cuối cùng cũng tính là nổi bật hơn người, sau này nếu có chuyện gì, ngươi nhất định sẽ có tiếng nói!”
Trong lòng Tưởng Bình thầm thở dài: Được! Hôm nay để cho nàng trang bức thôi.
Ngoài miệng thì lại nói: “Vậy ta liền trông cậy vào phúc của tiểu Húc!”
Lúc này, Đồ Thành Minh và Đổng Nguyên Vĩ đi tới.
Bọn họ dùng ánh mắt cực kỳ cổ quái, tỉ mỉ đánh giá Diệp Húc từ trên xuống dưới.
Nửa ngày, Đổng Nguyên Vĩ lên tiếng nói: “Diệp Húc, làm sao ta cảm giác mặt của ngươi trắng hơn rất nhiều? Trang điểm à?”
“Hẳn là trang điểm, không chỉ có mặt trắng, mà còn tô son.” Đồ Thành Minh cố nén tiếng cười, nói.
Đổng Nguyên Vĩ lại hỏi: “Diệp Húc, hôm nay thật sự là tiệc lên lớp sao? Không phải kết hôn hay tiệc đính hôn à?”
Diệp Húc vỗ phấn nền trên khuôn mặt, hơi hơi đỏ lên, nói: “Tiệc lên lớp, tiệc lên lớp, mau đi vào, mau đi vào.”
Sau đó, Diệp Húc không hề cho bọn họ cơ hội nói chuyện, trực tiếp đẩy bọn họ vào trong khách sạn.
Mới vừa tiễn hai người đi, một vị lão nhân gia với mái tóc hoa râm, chậm rãi đi tới.
Vạn Vân vội tiến lên dìu, nói: “Lão ba, coi chừng bậc thang.”
Diệp Húc cũng đi theo dìu lấy, kêu lên: “Gia gia.”
2 tiếng “gia gia” vừa nói ra, vô số hồi ức giống thủy triều, dâng lên trong lòng Diệp Húc.
Khi còn nhỏ, gia đình Diệp Húc rất nghèo, vì cho hắn ăn học, cả năm ba mẹ chủ yếu đều làm công ở nơi khác.
Là gia gia ở trước mặt, mỗi ngày đưa đón Diệp Húc đi học và tan học, mỗi ngày nấu cơm cho hắn ăn……
Là gia gia ở trước mặt, dạy cho hắn rất nhiều lẽ thường trong cuộc sống và đạo lý làm người.
Là gia gia ở trước mặt, vẫn luôn cùng với hắn lớn lên.
Diệp Húc và gia gia có một loại tình cảm cực kỳ thâm hậu.
Kiếp trước, Diệp Húc đi nơi khác làm việc để kiếm tiền, cũng chính thời điểm Diệp Húc đi làm, gia gia bất hạnh qua đời.
Diệp Húc không thể gặp gia gia lần cuối.
Đây là nỗi đau suốt thời gian qua của Diệp Húc.
Đời trước, hắn thường xuyên hối hận, trước kia vì sao mình không ở bên cạnh gia gia nhiều hơn, chiếu cố gia gia nhiều hơn.
Hiện giờ, vị lão nhân này cuối cùng lại xuất hiện ở trước mắt.
Gia gia gắt gao nắm chặt tay của Diệp Húc, kích động nói: “Tốt, tốt, tốt!”
Ba cái chữ “Tốt” liên tục, nói ra sự mừng rỡ của hắn lúc này.
Lúc trước, Diệp Húc còn cảm thấy tiệc lên lớp quá mức rườm rà, hắn cũng không phải quá tình nguyện.
Nhưng, nhìn gia gia bộ dáng mừng rỡ của gia gia, lập tức ném tất cả suy nghĩ lúc trước sang một bên.
Chỉ cần gia gia và lão mẹ vui vẻ, dù tiệc lên lớp rườm rà thì lại tính là gì chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận