Nhóm Chat Bao Lì Xì Chư Thiên

Chương 476: Đả Thông Lá Chắn Không Gian, Liên Tục Tự Bạo!

Từ Khuyết và Lý Tuyền đang chạy về phía trước, cũng bị âm thanh rung trời này và ánh sáng lóa mắt hấp dẫn.
Bọn họ dồn dập xoay người, rồi sau đó, tất cả đều trừng lớn đôi mắt.
Bởi vì, đợi sau khi ánh sáng tiêu tán, trước mặt lại lần nữa xuất hiện một cái hố thật lớn.
Mà bên trong cái hố, tất cả đều là những cánh tay chân bị đứt đoạn nằm la liệt, toàn bộ máu tươi chảy ra, nhiễm đỏ tươi cái hố.
“Chết... Đã chết... Toàn bộ đã chết!” Lý Tuyền lắp bắp nói.
Từ trước đến nay Từ Khuyết thích khoác lác, lúc này, cũng không dám khoác lác nữa.
Lý Tuyền hỏi: “Diệp... Diệp Húc, ngươi vừa mới... Tự Bạo Năng Lượng Thể?”
Diệp Húc đương nhiên nói: “Đúng vậy.”
Lý Tuyền, Từ Khuyết, lại lần nữa ngốc một trận.
Lần đầu tiên, Diệp Húc sử dụng Tự Bạo Năng Lượng Thể nổ chết sáu gã Địa Giới, vẫn rất hợp tình hợp lý.
Lần thứ hai, Diệp Húc sử dụng Tự Bạo Năng Lượng Thể nổ chết gần trăm người Địa Giới, cái này đủ để gọi là kỳ tích.
Còn lần thứ ba này, Diệp Húc lại lần nữa sử dụng Tự Bạo Năng Lượng Thể... Nổ chết hơn hai trăm người Địa Giới, đây gọi là gì?
Kỳ tích?
Quái vật!
Tự Bạo Năng Lượng Thể thật là một loại năng lực vô cùng kỳ lạ, có được lực lượng vô cùng đáng sợ.
Nhưng, lực lượng của nó và số lần thi triển cũng không phải vô hạn.
Nếu không phải hàng năm Lý Tuyền đều ăn bảo dược, lúc trước một lần dùng Năng Lượng Thể Tự Bạo đã đủ để lấy nửa cái mạng của hắn.
Nhưng tình huống của Diệp Húc là như thế nào?
Liên tục tự bạo ba lần!
Lần sau so với lần đầu còn mạnh hơn.
Hơn nữa, hắn còn giống như người không có việc gì.
Nếu đây là hắn dùng Tự Bạo Năng Lượng Thể, vậy Lý Tuyền lại tính cái gì?
Tự mình hại mình?
...
Lúc này, bên ngoài núi Tam Giới.
Rất nhiều người Địa Giới vẫn như cũ đứng chung một chỗ, đang nói chuyện với nhau.
“Tần Sơn Vương, ngươi cũng không cần quá đau lòng.”
“Đúng vậy.”
“Tuy lão Tứ đã chết, nhưng, nếu lão Tam và lão Nhị đạt được nhiều chỗ tốt, do đó thành Thần, thành Thánh, thậm chí là phong Vương cũng đã vô cùng lợi hại.
Đến lúc đó, Tần phủ ở Địa Giới ta cũng là một trong các hào môn mạnh nhất.”
“Không sai!”
“Trước tiên chúc mừng Tần Sơn Vương.”
“Chúc mừng.”
...
Tần Sơn Vương nghe mọi người chúc phúc, sự âm trầm trên mặt cũng dần tan đi.
Mỉm cười vừa mới chuẩn bị nói chuyện, vẻ mặt lại cứng đờ lại.
Ngay lập tức, một luồng ý lạnh lại càng thêm lạnh lẽo, khuếch tán ra.
Nhiệt độ ở hiện trường, dần giảm xuống tới âm độ, làm người khác không nhịn được muốn run lên.
Mọi người xung quanh cũng cảm giác được Tần Sơn Vương lạ thường, vô cùng nghi ngờ nói: “Tần Sơn Vương, ngươi đây là...”
Tần Sơn Vương âm trầm nói: “Lão Tam nhà ta, cũng đã vừa chết mới nãy.”
“Cái gì?”
“Sao có thể?”
“Lão Tam và lão Tứ đều ở khu Chiến Tướng, người nào có thể chém giết hai người đó nhanh như vậy?”
“Bọn họ đến tột cùng gặp phải ai?”
“Năm nay, sao khu Chiến Tướng lại nguy hiểm như thế?”
...
Tần Sơn Vương không nói gì, nhưng, sắc mặt của hắn lại cực kỳ khó coi.
Phải biết rằng, hắn chỉ có bốn người con trai.
Hơn nữa, mỗi người đều là người đứng trên vạn người, thiên tài tu luyện siêu cấp!
Mỗi khi có người nhắc đến con hắn, ngoài miệng toàn là khen và hâm mộ.
Cũng vì vậy mà bốn người con này, khiến cho Tần Sơn Vương tràn ngập hy vọng đối với tương lai.
Một nhà có bốn Vương giả, có lẽ đã có thể nhìn thấy được tương lai của vương triều Tần gia!
Vì thế, hắn chuẩn bị vô số thiên tài địa bảo cho bốn người con này, dùng rất nhiều tâm huyết dạy dỗ.
Nhưng, hiện tại là tình huống như thế nào?
Hành trình một lần đi đến núi Tam Giới, trong đoạn thời gian ngắn, đã chết hai người!
Là ai?
Đến cùng là ai giết bọn họ?
Tần Sơn Vương nhanh chóng nhớ lại kẻ thù của mình, hình ảnh một đám cường giả nhanh chóng hiện lên trong đầu hắn giống như hình ảnh trong phim.
Cự Phủ Vương?
Đứa con nhỏ của hắn cũng tiến vào khu Chiến Tướng, nhưng, thực lực rất kém so với lão Tứ.
Phong Vương?
Thực lực của người con thứ ba thật ra không tệ, nhưng, lão Tam và lão Tứ vẫn luôn đề phòng nhau, chính diện đối giết nhau, lão Tam có thể thắng được hắn, mặc dù lão Tứ không thắng được, nhưng chạy trốn cũng tuyệt đối không có vấn đề.
Mộc Vương?
Càng kém xa thực lực đứa con thứ hai của hắn.
...
Sau khi suy nghĩ một hồi, Tần Sơn Vương đột nhiên nghiêng người, dừng ánh mắt ở trên người người đàn ông đội mũ màu vàng.
Thầm nghĩ trong lòng: Lão Nhị, lão Tam và lão Tứ đều thích công chúa Cơ Nguyệt của Cơ gia, nếu gặp Cơ Nguyệt ở núi Tam Giới, chỉ sợ bọn họ sẽ không bố trí phòng vệ, thậm chí còn sẽ tìm mọi cách lấy lòng.
Từ trước đến nay, Cơ Nguyệt vô cùng chán ghét lão Tam và lão Tứ, hơn nữa, nàng còn là người con gái thiên tài mạnh nhất ở Địa Giới.
Nếu Cơ Nguyệt ra tay đối phó lão Tam, lão Tứ... Chỉ sợ bọn họ thật sự không cách nào chạy thoát.
Nghĩ đến đây, ánh mắt của Tần Sơn Vương dần trở nên lạnh lẽo.
Nhưng rất nhanh lại khôi phục bình thường.
Dù sao, Cơ gia cũng là hoàng tộc ở Địa Giới.
Nhưng, trong lòng của Tần Sơn Vương vẫn tàn nhẫn nói: Nếu thật là Cơ Nguyệt giết lão Tam và lão Tứ, vậy chuẩn bị chôn cùng bọn hắn đi!
...
Trong núi Tam Giới.
Diệp Húc thấy Lý Tuyền và Từ Khuyết vẫn đứng tại chỗ như cũ, ho nhẹ một tiếng, nói: “Ta có Năng Lượng Thể tương đối đặc biệt.”
Đặc biệt?
Uy lực tự bạo và tần suất tự bạo của ngươi chỉ dùng hai từ đặc biệt là có thể hình dung à?
“Ầm ầm ầm!”
Lúc này, từ xa đột nhiên vang lớn một trận, khiến cho khắp mặt đất đều lay động kịch liệt theo.
“Xoạt xoạt!”
Tiếp theo, kình phong cuồng bạo gào thét lên, thổi mạnh làm cho cây cổ thụ lay động kịch liệt, cát đá bay tứ tung.
Lý Tuyền nghi ngờ nói: “Tại sao lại đột nhiên xuất hiện gió to như vậy?”
Từ Khuyết lắc đầu nói: “Không biết.”
Ở trong núi Tam Giới, thị lực và tinh thần lực của Lý Tuyền và Từ Khuyết bị cản trở, đương nhiên không thấy rõ.
Nhưng, căn bản không cách nào ngăn cản Diệp Húc.
Lúc này, ở trong đầu Diệp Húc, không gian tường kép phía trước xuất hiện một cái lỗ hổng lớn.
Tiếp theo, hơn mười kẻ Địa Giới mạnh mẽ chậm rãi đi ra từ trong lỗ hổng không gian, đồng thời phát ra âm thanh bàn tán.
“Không hổ là nhị công tử, có thể giúp chúng ta phá vỡ một lá chắn không gian nhanh như vậy.”
“Tuy khu Chiến Thần có nhiều cơ duyên, nhưng, cạnh tranh cũng rất lớn.”
“Hiện giờ, chúng ta tiến vào khu Chiến Tướng, tất cả bảo vật đều là của chúng ta!”
“Không sai!”
“Khặc khặc!”
Mấy người Địa Giới nói đến câu cuối cùng, tất cả đều điên cuồng cười phá lên.
Bộ dáng đó... giống như tất cả cơ duyên, tất cả bảo vật đều đang bày ở trước mặt, chờ bọn họ duỗi tay tới lấy.
Diệp Húc nhìn mắt Từ Khuyết và Lý Tuyền bên cạnh, sau đó, bước ra một bước, nhanh chóng chạy tới hướng mấy người Địa Giới kia.
Lý Tuyền hỏi: “Phó bang chủ, ngươi đi đâu vậy?”
Nhưng, Diệp Húc cũng có trả lời.
Tiếp theo, nhóm người Địa Giới ở phía xa lại truyền đến những âm thanh bàn tán.
“Ai?”
“Thì ra là người Địa Cầu.”
“Muốn đi tìm cái chết sao?”
“Tự Bạo Năng Lượng Thể?”
“Buồn cười, chỉ là Năng Lượng Thể của Chiến Tướng.”
“Hả? Giống như có chút không thích hợp.”
“Cái gì? Vì sao Năng Lượng Thể của hắn khổng lồ như vậy?”
“Còn đang tăng lên... Không đúng, không tốt... Lui mau!”
“Mau lui lại!”
“Lui!”
Từ lúc ban đầu, trong giọng nói người Địa Giới toàn là khinh thường.
Nhưng, rất nhanh đã bắt đầu nghi ngờ.
Cuối cùng, tất cả đều đã hoảng sợ tới cực điểm.
“Đùng!”
Nhưng, lúc này... Đã chậm.
Chỉ nghe được một tiếng nổ mạnh vang vọng khắp nơi, khắp trời đất cũng bị chấn động theo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận