Nhóm Chat Bao Lì Xì Chư Thiên

Chương 313: Gặp Bạch Tử Họa, vào ở!

Quách Tương: Wow! Đại ca Chúa Cứu Thế đến thế giới của Tiểu Cốt rồi.
Quách Tương: Hì hì…… Lại nhìn thấy Tiểu Cốt!
Nobita: Quần áo của dị thế giới thật là đẹp.
Na Tra: Xì, có gì đẹp chứ.
Hồng Thất Công: Không biết kẻ địch lần này có thể chống đỡ được bao lâu.
Hòa Thân: Mỗi lần nhìn thấy đại nhân Chúa Cứu Thế thì ta cảm giác trời càng xanh, không khí càng trong lành…
Hòa Thân: Ngay thời khắc ta nhìn thấy đại nhân Chúa Cứu Thế thì mới có thể chân chính cảm nhận được mùa xuân ban bố ân trạch, vạn vật tỏa sáng!
Hòa Thân: Đại nhân Chúa Cứu Thế, xin hãy nhận của ta một lạy.
Conan: Ha ha.
Pikachu: Pika pika.

Thế giới Hoa Thiên Cốt.
Sau khi nghe Hoa Thiên Cốt chào hỏi thì Đường Bảo mới thu hồi sự cảnh giác của mình lại.
Nhưng nàng vẫn vô cùng cẩn thận đánh giá đám người Diệp Húc.
Thật sự là nhóm của Diệp Húc nhìn quá kỳ lạ.
Diệp Húc thì mặc áo thun không có tay, ở trên có hình vẽ kỳ lạ.
Orochimaru thì có sắc mặt trắng bệch, giống như là thi thể.
Namikaze Minato thì có một đầu tóc màu vàng kim, vừa thấy đã biết không phải người tốt.
Phùng Bảo Bảo ăn mặc kỳ, mặt không cảm xúc.
Lúc này, Hoa Thiên Cốt mới nhớ ra Đường Bảo còn ở bên cạnh, vì thế nàng vội giải thích:
“Đường Bảo, họ đều là bạn bè của ta, đồng thời cũng là cường giả tới trợ giúp chúng ta giải quyết đám tà ma kia."
Những người vô cùng kỳ lạ này chính là cường giả giải quyết tà ma?
Nếu ai đó khác nói câu này thì chắc chắn là Đường Bảo sẽ quay đầu không thèm để ý, tuyệt đối không tin tưởng.
Nhưng nếu như do Hoa Thiên Cốt nói thì nàng sẽ phản xạ có điều kiện mà lựa chọn tin tưởng.
Đường Bảo chào hỏi ngọt ngào: “Xin chào các vị đại ca ca, đại tỷ tỷ."
Ngụy Vô Tiện cười ha ha: “Đường Bảo, ngươi thật là xinh đẹp."
“Cảm ơn." Đường Bảo vui vẻ cám ơn.
Mấy người tiếp tục nói chuyện phiếm.
Dựa theo luật của phái Trường Lưu, người ngoài không được phép tùy ý lên núi, vì thế Hoa Thiên Cốt và Đường Bảo tìm Lạc Thập Nhất xử lý thủ tục tương quan, lúc này mới giải quyết rất nhiều phiền toái không cần thiết.
Hoa Thiên Cốt làm chủ nhà, dẫn đám người Diệp Húc tham quan khắp phái Trường Lưu.
Bọn họ nhìn xem nước sông trong vắt thấy tận đáy, nhìn những đỉnh núi nhỏ bé nhưng hiu quạnh, những con dốc đầy hương hoa…
Mọi người không khỏi tấm tắc khen ngợi.
Bầu trời dần tối sầm.
“Hưu!"
Lúc này, một vệt sáng dừng trước mặt đám người Diệp Húc, tạo nên một cơn gió nhẹ.
Một người đàn ông với làn da trắng như ngọc, thân hình cao gầy, sắc mặt lạnh như băng, khí thế bức người xuất hiện.
Chính là Bạch Tử Họa.
“Tiểu Cốt, kiếm pháp của ngươi tu luyện như thế nào rồi?” Bạch Tử Họa hỏi.
“Bẩm sư phụ, đã nắm giữ được cơ bản rồi." Hoa Thiên Cốt cung kính trả lời.
Tiếp theo, nàng rút trường kiếm bên hông ra, nhanh chóng nhảy múa ở trên đất trống.
Kiếm hoa lập loè, kiếm khí bức người.
Lẫm lệ, linh động!
Bạch Tử Họa yên lặng đứng xem, không đưa ra bất cứ đánh giá gì.
Ngụy Vô Tiện bước tới chào hỏi: “Xin chào chưởng môn phái Trường Lưu."
“Xin chào." Bạch Tử Họa nói với giọng thản nhiên.
“Không biết Trường Lưu có luật không cho ăn thịt thỏ và uống rượu không?” Ngụy Vô Tiện hỏi.
“Không." Bạch Tử Họa trả lời.
“Vậy thật sự là quá tốt rồi, ta có Thiên Tử Tiếu thượng hạng, chưởng môn Trường Lưu có muốn cùng nếm thử không?
Còn nữa, ta có một loại thủ pháp đặc biệt để nướng thịt thỏ…"
Một khi nói tới rượu và thịt thì Ngụy Vô Tiện như là bắt đúng tần số, nói một cách rất là hưng phấn.
“Keng!"
Hoa Thiên Cốt đột nhiên thu kiếm rồi chen vào giữa Bạch Tử Họa và Ngụy Vô Tiện.
Dáng vẻ đó quả thực như là gà mẹ bảo vệ con mình, căn bản là không cho Ngụy Vô Tiện tiếp xúc với Bạch Tử Họa.
Hoa Thiên Cốt chắp tay nói: “Sư phụ, đồ nhi đánh xong rồi."
“Ừ, kiếm chiêu tiêu chuẩn, nhưng lực lượng không đủ." Bạch Tử Họa bình xét:
“Sau này cần tu luyện nhiều hơn."
“Rõ, thưa sư phụ!” Hoa Thiên Cốt nói một cách cung kính.
Tiếp theo, Bạch Tử Họa lại dời mắt về phía đám người Diệp Húc, nói: “Các ngươi là bạn của Tiểu Cốt, đợi lát nữa hãy đi nghỉ ngơi ở phòng cho khách đi.
Nếu như có yêu cầu gì thì có thể nói với Tiểu Cốt."
“Tốt!” Ngụy Vô Tiện nhẹ nhàng nói:
“Đúng rồi…"
Lúc này, Hoa Thiên Cốt đứng ở bên cạnh đột nhiên ngắt lời: “À… Phòng cho khách ở bên này."
Bạch Tử Họa nghi ngờ nhìn Hoa Thiên Cốt.
Trước kia Hoa Thiên Cốt vẫn luôn là một cô gái lễ phép, dịu dàng, hôm nay nàng ấy làm sao vậy?
Liên tục cắt ngang lời nói của người khác tận hai lần.
Nhưng Bạch Tử Họa cũng không nói gì thêm, hắn xoay người đi trở về đường cũ.
Lúc này, Hoa Thiên Cốt mới thở dài nhẹ nhõm, nàng lập tức dẫn đám người Diệp Húc đi tới phòng cho khách.
Phòng cho khách của phái Trường Lưu không quá xa hoa nhưng lại có đầy đủ mọi thứ, hơn nữa vô cùng sạch sẽ và ngăn nắp.
Mở cửa sổ là có thể nhìn thấy hoa Dạ Lai Hương nở rộ ở trong sân và tiếng dế kêu râm ran.
Mọi thứ trông thật tươi mát, đương nhiên cũng khiến cho người ta thoải mái.
Hoa Thiên Cốt lôi kéo Đường Bảo trở lại phòng của mình, khẽ nói: “Đường Bảo, bắt đầu từ ngày mai, ngươi cần phải luôn đề phòng Ngụy Vô Tiện."
“Đề phòng hắn làm gì?” Đường Bảo hơi chút khó hiểu.
Trong mắt nàng thì Ngụy Vô Tiện là người bình thường nhất trong đám người Diệp Húc.
Hoa Thiên Cốt nói: “Không thể để cho hắn nói chuyện với chưởng môn, không! Tốt nhất là giữ khoảng cách của họ luôn hơn ba thước."
“Vì sao chứ?” Đường Bảo càng thêm nghi ngờ.
“Bởi vì, bởi vì… Dù sao không thể để cho họ ở gần nhau." Hoa Thiên Cốt nhấn mạnh.
“Được rồi." Đường Bảo vẫn là hơi chút khó hiểu, nhưng vẫn đồng ý với Hoa Thiên Cốt.
Nhóm chat bao lì xì Chư Thiên.
Hồng Thất Công: Cảnh sắc ở phái Trường Lưu không tệ, không hổ là nơi ở của thần tiên.
Tần Thủy Hoàng: Thần tiên? Không biết thế giới của ta có thần tiên hay không?
Hồng Thất Công: Sau đó ngươi ăn tiên đan, đi về cõi tiên sớm.
Tần Thủy Hoàng: … Thôi vậy, thế giới của ta vẫn là đừng nên xuất hiện thần tiên.
Tô Đại Cường: Nếu thế giới của ta có nơi đẹp như vậy thì tuyệt đối có thể được bình chọn thành khu thắng cảnh cao cấp, chỉ việc thu tiền vé vào cửa thôi là đã kiếm lời to rồi.
Conan: Ha ha, vé vào cửa.
Cát Tiểu Luân: Ta có thể làm đội trưởng đội bảo vệ ở đó không? Thực lực hiện tại của ta không tệ đâu.
Conan: …
Yukihira Soma: Lúc ta ở trong rừng Trường Lưu hình như thấy được vài loài chim, nếu làm thành đồ ăn thì khẳng định sẽ rất ngon.
Tiểu Đương Gia: Có phải mấy con này không?
Tiểu Đương Gia: Chim chóc.jpg, chim chóc.jpg.
Yukihira Soma: Đúng vậy, chính là nó!
Tiểu Đương Gia: Loài chim này có thân hình to lớn, thịt chắc là rất mềm, đúng là nguyên liệu nấu nướng không tệ.
Hồng Thất Công: Ực ực! Tại sao Tiểu Đương Gia và Yukihira Soma chỉ mới nói mấy câu thôi mà ta đã chảy nước miếng rồi?
Tần Thủy Hoàng: Không phải chỉ có một mình ngươi.
Cát Tiểu Luân: Ta cũng chảy nước miếng.
Quách Tương: Không thể tin được Đường Bảo biến thành nhân loại sẽ có dáng vẻ như vậy. Rất đáng yêu, hoàn toàn không hề thua kém hình dạng sâu róm.
Quách Tương: Còn nữa, Bạch Tử Họa thật là quá đẹp trai!
Hoa Thiên Cốt: Hì hì, ta thay mặt họ cảm ơn Tương Nhi tỷ tỷ đã khen ngợi.
Hinamori Amu: Tiểu Cốt, vừa rồi ngươi cắt ngang cuộc trò chuyện của Ngụy Vô Tiện và Bạch Tử Họa hai lần, có phải ngươi lo lắng Bạch Tử Họa bị Ngụy Vô Tiện cướp đi không?
Hoa Thiên Cốt: Làm… làm gì có.
Hinamori Amu: Vậy à?
Hoa Thiên Cốt: Đương nhiên rồi.
Sau khi gửi tin, Hoa Thiên Cốt như bị ai dẫm đuôi, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng, nàng lẩm bẩm một cách kiên quyết:
“Tuyệt đối không thể để Ngụy Vô Tiện có cơ hội trò chuyện với sư phụ!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận