Nhóm Chat Bao Lì Xì Chư Thiên

Chương 530: So Xem Ai Nhiều Người Hơn, Chưởng Môn Thục Sơn Giáng Lâm!

Đối với việc này…
Diệp Húc, Trọng Lâu, Esdeath và Naruto hoàn toàn không hề tỏ ra sợ hãi.
Đặc biệt là Naruto, sự hưng phấn hiện rõ ở trên mặt.
Hắn sờ mũi, cười hì hì nói: “Lâu rồi không người so tài với ta xem ai nhiều người hơn đấy."
Diệp Húc nhắc nhở: “Cố gắng đừng làm nhóm cương thi bị thượng."
"Đã rõ, sư phụ Chúa Cứu Thế." Naruto lập tức trả lời.
Đám người Cảnh Thiên, Đường Tuyết Kiến, Từ Trường Khanh và Lý Tiêu Dao hoàn toàn mờ mịt.
Cái gì mà lâu rồi không người so tài với ta xem ai nhiều người hơn?
Chẳng lẽ ngươi không thấy được hằng hà sa số cương thi ở trước mặt à?
Ngươi muốn so tài như thế nào?
Còn nữa, cái gì là cố gắng không làm nhóm cương thi bị thương?
Làm bị thương thì như thế nào?
Nhưng ngay sau đó, bọn họ lại ngây dại lần nữa.
Chỉ nghe Naruto la lên một tiếng: “Đa Trọng Ảnh Phân Thân chi thuật."
“Xoạt!"
Ngay sau đó, hiện trường đột nhiên xuất hiện vô số Naruto, nhiều tới mức căn bản là đếm không xuể.
Các Naruto cùng hét lớn: “Nhóm cương thi, mau ngã xuống đi!"
Uy danh rung trời, vang vọng toàn thành.
“Đông!"
“Đông!"
Vô số Naruto vọt lên phía trước, thân hình của bọn họ thoăn thoắt, lực lượng mạnh mẽ, người giơ chân đá, người vung nắm tay… Khiến cho hàng loạt cương thi vô cùng dễ dàng bị đánh ngã xuống đất.
“Cái gì?” Người mặc áo đen đứng trên không trung kinh hãi hét to.
Các Naruto đồng loạt ngẩng đầu lên, tiếp theo, bọn họ lập tức dậm chân lao về phía tên áo đen.
Thân thủ của tên áo đen cũng không tầm thường.
Lúc đầu hắn còn có thể tránh né sự công kích của các Naruto, thậm chí còn phản công vài lần, tiêu diệt một ít phân thân.
Nhưng mà số lượng Naruto càng lúc càng nhiều, người áo đen bắt đầu luống cuống tay chân.
“Phanh!"
Rốt cuộc thì trong lúc sơ hở, một Naruto đã nện nắm đấm vào cằm của đối phương.
“Phanh!"
“Phanh!"
“Phanh!"
Tiếp theo, hết nắm đấm này tới nắm đấm khác, hết cú đá tới cú đá khác, tất cả đều rơi xuống người tên áo đen.
Rất nhanh, mặt mũi của đối phương đã bầm dập không còn chỗ nào lành lặn.
Lúc này, hơn một ngàn Naruto nhanh chóng ngưng tụ chakra thuộc tính Phong, sau đó cùng hô to: “Rasengan!"
Hơn một ngàn Rasengan ập về phía tên áo đen, giống như vô số ngôi sao bừng sáng cả bầu trời và con đường tối tăm.
“Không!"
Đồng tử của người áo đen co rụt lại, lo lắng hoảng sợ kêu to.
Hắn muốn né tránh, nhưng căn bản là không cách nào trốn chạy được.
Cuối cùng, toàn bộ Rasengan đều rơi xuống người hắn.
“Đùng!"
“Đùng!"
Tiếng nổ đùng đùng không dứt, cuồng phong gào thét, bụi bay đầy trời.
Đám người Đường Tuyết Kiến và Cảnh Thiên không thể không lấy tay che hai mắt lại.
Mãi hồi lâu, bọn họ mới từ từ hé mắt ra.
Mặc dù mọi người vừa nhìn thấy cảnh tượng vô số Naruto đánh bại cương thi.
Nhưng sau khi chính mắt nhìn thấy toàn bộ cương thi nằm la liệt trên mặt đất như là củ cải, không hề nhúc nhích thì bọn họ vẫn không khỏi sửng sốt đến ngây người.
Chuyện gì vừa xảy ra vậy?
Vì sao đột nhiên lại có nhiều Naruto xuất hiện như vậy?
Hơn nữa còn đánh bại toàn bộ cương thi chỉ trong nháy mắt!
Naruto vui vẻ đi tới bên cạnh Diệp Húc, nói: “Sư phụ Chúa Cứu Thế, tất cả đều được giải quyết rồi."
Diệp Húc gật đầu, nói: “Ngũ Độc Thú, ngươi hỗ trợ giải cứu các cương thi đi."
Trên thực tế, Ngũ Độc Thú cũng không khỏi kinh ngạc khi nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi.
Khi nàng nghe thấy giọng nói của Diệp Húc, lúc này mới phục hồi tinh thần lại.
Nàng nhìn vô số cương thi nằm trên mặt đất, cảm thấy trong lòng cực kỳ căng thẳng.
Nhiều cương thi như vậy, nàng không cách nào giải quyết hết nha!
Diệp Húc hiển nhiên biết điều này, cho nên hắn khẽ chỉ một ngón tay về phía Ngũ Độc Thú.
“Xoạt!"
Tia sáng vàng đầy trời giống như những dải lụa mỏng nhanh chóng bao quanh người Ngũ Độc Thú.
Ngay lúc này, Ngũ Độc Thú giống như một tiên nữ hạ phàm, trên người tỏa ra một luồng hơi thở siêu phàm thoát tục.
Hai mắt của Ngũ Độc Thú trở nên sáng rực rỡ, nàng lập tức vung tay lên.
“Xoạt!"
Hơi thở năng lượng phun trào giống như nước thủy triều, nhanh chóng bao trùm toàn bộ cương thi nằm ở trên đường.
Ngay lập tức, móng tay đen nhánh và hàm răng sắc bén của nhóm cương thi nhanh chóng biến mất, các vết thương trên người bọn họ cũng chậm rãi lành lại với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được.
Tiếp theo, các bá tánh từ từ lồm cồm đứng dậy.
Bọn họ gãi đầu rồi nhìn xung quanh, vẻ mặt mờ mịt, sau đó tiếng bàn tán không ngừng vang lên.
“Chuyện… Chuyện gì đã xảy ra thế?"
“Không biết."
“Tại sao tất cả mọi người đều nằm trên mặt đất?"
Đường Khôn cũng bước ra khỏi đám đông, Đường Tuyết Kiến vội chạy tới, kêu lên: “Gia gia, ngươi không sao đâu thật sự là quá tốt rồi! "
"Ừ." Đường Khôn đáp một tiếng, an ủi cháu gái: “Ta không sao đâu."
“Xoạt!"
Lúc này, năm bóng người màu trắng từ trên trời giáng xuống.
Đầu tóc của bọn họ đều bạc trắng, giống như lão thần tiên hạ phàm, làm người kính ngưỡng.
Từ Trường Khanh và hai gã đệ tử Thục Sơn nhanh chóng tiến lên, khom người hành lễ: “Bái kiến chưởng môn và bốn vị trưởng lão."
Người tới…
Chính là chưởng môn Thanh Vi của Thục Sơn và bốn vị trưởng lão U Huyền, Thương Cổ, Tịnh Minh, Hòa Dương.
Đạo trưởng Thanh Vi hỏi: “Trường Khanh, không phải nơi này có rất nhiều cương thi à?
Hiện tại… Hình như tất cả đều đã được giải quyết rồi thì phải?"
Từ Trường Khanh nói: “Đúng vậy, vừa rồi … toàn bộ cương thi đều đã bị vị tiểu huynh đệ tên Naruto kia đánh bại, sau đó tất cả được Ngũ Độc Thú giải trừ độc tính trong người."
Năm vị đạo trưởng Thanh Vi, U Huyền, Thương Cổ, Tịnh Minh và Hoà Dương đưa mắt nhìn nhau, trong ánh mắt tràn đầy sự kinh ngạc và khó hiểu.
Sở dĩ bọn họ xuống núi là vì tính được thành Du Châu xảy ra tình huống ác liệt.
Naruto?
Đó chỉ là một đứa nhóc ăn mặc kỳ quái.
Ngũ Độc Thú?
Đúng là nó có năng lực giải được trăm ngàn loại độc trong thiên hạ.
Nhưng mà năng lực cũng có hạn.
Tại sao bây giờ nó lại có thể giải cứu nhiều cương thi như vậy?
Nhưng mà họ cũng rõ ràng, Từ Trường Khanh tuyệt đối sẽ không lừa dối bọn họ.
Cho nên năm người chỉ có thể nhìn về phía Naruto và Ngũ Độc Thú, ánh mắt tràn ngập tia sáng vàng liên tục đánh giá cả hai từ trên xuống dưới.
Naruto sờ mũi, nói: "Đừng nhìn chằm chằm ta như vậy, chỉ là một ít cương thi mà thôi, giải quyết toàn bộ là việc hết sức dễ dàng.
Đương nhiên là ta cũng phải bỏ ra một ít năng lực.
Nếu như đổi thành sư phụ Chúa Cứu Thế, chỉ cần nháy mắt một thôi là đã thu phục được toàn bộ rồi."
Giọng nói của Naruto tràn đầy sự sùng bái và kính ngưỡng.
Hiển nhiên là những lời hắn nói đều là sự thật, không hề có chút vui đùa nào.
Thanh Vi không khỏi nhìn theo ánh mắt của Naruto, sau đó thấy được Diệp Húc.
Khi nhìn thấy Trọng Lâu thần sắc cung kính đứng bên cạnh Diệp Húc, trong lòng Thanh Vi hơi rùng mình.
Đường đường là Ma Tôn Trọng Lâu lại tỏ ra cung kính đối với một người trẻ tuổi mặc kỳ lạ.
Hắn… Rốt cuộc thì người này là ai?
Thanh Vi chậm rãi bước lên trước, chắp tay thi lễ: “Ta là đạo trưởng Thanh Vi, chưởng môn của Thục Sơn, xin hỏi đạo hữu là…"
"À, ta tên là Diệp Húc." Diệp Húc nhẹ nhàng đáp lại.
"Xin chào Diệp đạo hữu." Thanh Vi lên tiếng chào hỏi.
Diệp Húc gật đầu, nói: "Xin chào."
Ngay sau đó, ánh mắt của Thanh Vi chậm rãi chuyển qua bên cạnh, rơi xuống trên người Cảnh Thiên, hắn mỉm cười giơ hai ngón tay, nói: "Xin chào tiểu huynh đệ Cảnh Thiên."
“Thì ra là ngươi!" Cảnh Thiên cười ha ha nói: “Đúng rồi, ngươi còn nợ ta một món đồ cổ đấy!"
Thanh Vi nói: “Đúng vậy, cho nên lần này ta cố ý mang nó tới đây.
Thậm chí, ta còn đưa thêm cho ngươi một thứ khác nữa."
“Hai món? Tốt tốt, ngươi mau lấy ra đi!” Cảnh Thiên vừa nghe được thêm một món đồ cổ nữa thì đôi mắt lập tức sáng rực.
Bạn cần đăng nhập để bình luận