Nhóm Chat Bao Lì Xì Chư Thiên

Chương 421: Có lệ, ra tay!

Lư Tùng Nghĩa là một người trọng sinh.
Trong đầu hắn có ký ức của tương lai.
Trong thế giới tương lai, Từ Khuyết suất lĩnh bang Tạc Thiên, chinh chiến tam giới, đẩy lùi tất cả.
Mỗi người đều kính nể hắn, kẻ thù vừa nghe thấy tên đã khiếp sợ hãi hùng.
Nếu thế giới tương lai tồn tại thần linh thì Từ Khuyết tuyệt đối là một trong số đó!
Hơn nữa hắn còn là một trong những vị thần mạnh nhất!
Chiến Thần bất khả chiến bại, bách chiến bách thắng!
Đây cũng là nguyên nhân vì sao Lư Tùng Nghĩa vốn dĩ cao cao tại thượng, đường đường là một trong Tứ công tử kinh đô lại khách sáo với Từ Khuyết như vậy.
Thậm chí trong khoảng thời gian này, Lư Tùng Nghĩa vẫn luôn tìm mọi cách để tiếp cận Từ Khuyết.
Đáng tiếc…… Chưa từng có lần nào hiệu quả.
Một lúc lâu sau, Lư Tùng Nghĩa mới nói: “Đừng trêu chọc Từ Khuyết!"
“Rõ." Tên cao to vội đáp lời.
Dừng một chút, Lư Tùng Nghĩa lại dùng giọng điệu vô cùng nghiêm khắc, nói: “Cũng không được trêu chọc những người bên cạnh hắn!"
Ngay lập tức, không khí xung quanh trở nên đông cứng.
Trong lòng tên to con và tên mặt tròn run rẩy, vầng trán lập tức toát mồ hôi hột, họ chưa bao giờ nghe Lư Tùng Nghĩa nói với giọng điệu vô cùng nghiêm túc như vậy!
Cả hai lập tức hiểu rõ, xem ra thân phận của Từ Khuyết còn đáng sợ hơn những gì mà bọn họ tưởng tượng.
Vì thế, hai người hoảng loạn trả lời: “Đã rõ!"
...
Đêm càng ngày càng sâu.
Có tiếng ngáy phát ra trong phòng khách sạn.
Diệp Húc nhìn ba người bạn nằm giang tay giang chân thành hình chữ Đại (


), khóe miệng lộ ra một nụ cười.
Trong lúc nhàm chán, hắn chậm rãi nhìn xem tin nhắn trong nhóm chat Bao lì xì Chư Thiên.
Quách Tương: Không thể tin được…… Thế giới của Lưu khải lại xuất hiện loại nguy cơ như vậy.
Quách Tương: Sống trong thế giới dưới lòng đất, thậm chí ngay cả thứ cơ bản nhất là trời xanh mây trắng mà cũng không có cách nào nhìn thấy được.
Quách Tương: Ta thích ngắm tuyết rơi, nhưng nếu toàn bộ mặt đất bị bao phủ bởi băng và tuyết... như vậy thật quá khủng khiếp.
Tô Đại Cường: Ngàn dặm đóng băng, vạn dặm tuyết rơi!
Hòa Thân: Thơ hay! Không ngờ Tô tiên sinh cũng là một vị thi nhân!
Tô Đại Cường: Khụ khụ, đây là sáng tác của một vị vĩ nhân ở thế giới chúng ta.
Hòa Thân: Thì ra là thế.
Lưu khải: Lúc trước ta cho rằng mọi người sống dưới lòng đất đã đủ thảm rồi, không ngờ….. Lúc này, chúng ta lại phải đối mặt với loại nguy cơ đáng sợ như vậy.
Iron Man: Đừng lo lắng, Hồng Thất Công nói sẽ che chở cho ngươi mà.
Cát Tiểu Luân: Đúng vậy, đúng vậy.
...
Hồng Thất Công nhìn tin nhắn trong nhóm, cả người khẽ run lên.
Che chở?
Phải biết rằng, thế giới của Lưu khải đã rời khỏi hệ mặt trời, lưu lạc trong vũ trụ!
Tình huống như vậy thì ngươi bảo ta che chở như thế nào?
Nếu ta lạc tới đó hẳn là sẽ bị đóng băng chết sớm rồi!
...
Lưu khải: Ừ! Cảm ơn đại ca Hồng Thất Công.
Hồng Thất Công: Khụ khụ, chuyện này…… Ngươi đừng cám ơn sớm như vậy, sau này chúng ta lại bàn tiếp.
Bao Thanh Thiên: Hóa ra Địa Cầu cũng có ngày bị hủy diệt.
Trần Bắc Huyền: Đây là điều bình thường, bất kỳ hành tinh nào cũng có tuổi thọ riêng của nó.
Nagato: Quả nhiên, chỉ có nỗi đau mới có thể khiến thế nhân tỉnh táo.
Ngụy Vô Tiện: @ Lam Vong Cơ, nếu sau này thế giới chúng ta xuất hiện nguy cơ lớn, lập tức phát nổ thì ngươi sẽ làm như thế nào?
Hinamori Amu: Ta đoán…… Lam Vong Cơ chắc chắn sẽ nắm chặt tay ngươi, sau đó hai người quyến luyến ôm nhau, sau nữa là…… Oa, mắc cỡ quá.
Lam Vong Cơ: Sẽ không có chuyện đó.
Fujiwara Sai: À nè…… Có ai muốn chơi cờ với ta không? @ Bao Thanh Thiên @ Tần Thủy Hoàng @ Hoa Đà @ Quách Tương...
Bao Thanh Thiên: Hôm nay ta vẫn chưa được nghỉ ngơi tốt, lần sau, lần sau đi...
Hoa Đà: Khụ khụ, hôm nay lão hủ đột nhiên bị cảm nhẹ.
Quách Tương: Ta… ngày hôm qua ta gặp ác mộng, lần sau nha.
...
Mọi người sôi nổi lấy ra đủ loại lý do để từ chối Fujiwara Sai.
Nhưng không thể không nói, lý do của họ …… Thật sự như hơi có lệ.
Bao Thanh Thiên vẫn chưa nghỉ ngơi tốt? Đây liên quan gì tới chơi cờ chứ?
Hoa Đà bị cảm nhẹ? Chẳng lẽ ngươi không trị cho mình được à?
Quách Tương gặp ác mộng? Cái lý do gì đây?
Cũng không trách bọn họ như thế.
Bởi vì, cờ nghệ của Fujiwara Sai quá mức cao siêu.
Chơi cờ với hắn quả thật giống như một con kiến nhỏ muốn đánh bại một con người, đó căn bản là việc không có khả năng!
Hơn nữa còn có áp lực vô cùng đáng sợ.
Chúa Cứu Thế: Chơi cờ? Có vẻ thú vị đấy, ta và ngươi cùng chơi một ván đi.
Fujiwara Sai: Thật sao? Vậy thì tốt quá rồi!
Quách Tương: Oa! Đại ca Chúa Cứu Thế muốn chơi cờ vây!
Hồng Thất Công: Đại nhân Chúa Cứu Thế phải cẩn thận, kỹ thuật cờ vây của Fujiwara Sai hết sức cao siêu.
Conan: Ha ha, ngươi còn lo lắng đại nhân Chúa Cứu Thế sẽ thua sao?
Esdeath: Làm sao mà đại nhân Chúa Cứu Thế có thể thua được chứ?
Esdeath: Đại nhân Chúa Cứu Thế, ta nhất định sẽ ở bên cạnh cổ vũ cho ngài!
Uchiha Madara: Mặc dù ta không biết chơi cờ, nhưng ta lại mơ hồ cảm giác có trò hay để xem.
Phùng Bảo Bảo: À ha, lại muốn chơi cờ rồi.
Pikachu: Pika pika.
...
Sau khi đọc tin nhắn trong nhóm, Diệp Húc lặng lẽ đứng dậy đi vào toilet.
Rồi sau đó ý niệm khẽ nhúc nhích, nháy mắt đã xuất hiện bên trong không gian nhóm.
Lúc này trong không gian nhóm đã có rất nhiều người chờ đợi.
Esdeath là người đầu tiên chạy tới, nàng ôm cánh tay của Diệp Húc rồi nói: “Đại nhân Chúa Cứu Thế, rốt cuộc thì ta cũng có thể gặp lại ngươi rồi!"
Esdeath vừa nói vừa chạm vào nắm tay to lớn của Diệp Húc, trong đầu không khỏi nhớ đến cảnh hắn đánh nát quái vật khổng lồ trong thế giới One Piece trước đây.
Toàn bộ cơ thể không khỏi run rẩy.
Naruto sờ trán của mình, nói: “Sư phụ Chúa Cứu Thế tuyệt đối không thành vấn đề!"
Na Tra cho hai tay vào quần, bĩu môi nói: “Còn không phải chỉ là chơi cờ sao? Có gì hay ho chứ?"
(Trong lòng Na Tra: Oa! Dáng vẻ chơi cờ của Fujiwara Sai và mọi người ngầu quá đi! Đến tột cùng là chơi như thế nào? Ta cũng muốn thử! Thật sự quá thú vị.)
Fujiwara Sai chậm rãi đi tới trước mặt Diệp Húc, cung kính nói: “Xin chào đại nhân Chúa Cứu Thế."
Diệp Húc gật đầu nói: “Xin chào, chúng ta bắt đầu ngay bây giờ đi."
“Được." Fujiwara Sai đáp lại.
Tiếp theo, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Fujiwara Sai và Diệp Húc ngồi đối diện trước bàn cờ rồi nhìn nhau.
Fujiwara Sai nhẹ giọng nói: “Đại nhân Chúa Cứu Thế, ngài đi trước đi."
“Được, vậy ta không khách sáo.” Diệp Húc cười nói.
Dứt lời, hắn vươn hai ngón tay ra rồi chậm rãi gắp một quân cờ lên.
“Xoạt xoạt!"
Giờ khắc này, khí thế quanh thân Diệp Húc bỗng xảy ra biến hóa.
Nếu nói…… sau khi Fujiwara Sai đụng vào quân cờ giống như biến thành một ngọn núi cao.
Như vậy thì Diệp Húc biến thành cả bầu trời, thậm chí là toàn bộ vũ trụ.
Rộng lớn, cuồn cuộn!
Mọi người ở trước mặt hắn giống như biến thành một con kiến, một hạt bụi!
Tất cả mọi người nhìn không chớp mắt.
Từ trong sâu thẳm trái tim, ai nấy đều lộ ra vẻ ngưỡng mộ, muốn cúi đầu bái lạy.
Đây là một loại kính sợ đối với trời cao và vũ trụ!
Cuối cùng, Diệp Húc nặng nề đặt quân cờ đen trong tay lên chính giữa bàn cờ, phát ra một tiếng thanh thúy.
“Cạch cạch!”
Tức khắc, quân cờ này đột nhiên bắn ra một cột ánh sáng chói lóa, nhanh chóng xuyên thẳng qua chín tầng trời!
Vạn vật trên thế gian, bầu trời đầy sao, tất cả trong khoảnh khắc này dường như đang chậm rãi xoay tròn xung quanh cột sáng kia.
Thần kỳ, huyền diệu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận