Nhóm Chat Bao Lì Xì Chư Thiên

Chương 449: Đi dạo, đi vào thang máy!

Hồng Thất Công vội vã không nhịn nổi nhận lấy món ăn ngon.
Đầu tiên hắn quan sát tỉ mỉ một phen, sau đó, một tay cầm thức ăn nhét vào trong miệng.
"Bẹp, bẹp!"
Hồng Thất Công nhẹ nhàng nhai hai lần, gật đầu nói: "Bề ngoài nhìn chẳng ra sao cả, nhưng ăn cũng không tệ lắm. Ta lại nếm thử cái này. Ừm! Hương vị cũng cũng không tệ lắm! Cái này cũng tạm được."
Hồng Thất Công vừa ăn vừa tán thưởng, không ngừng gật đầu.
Hàn Đóa Đóa đứng bên cạnh, bĩu môi, nói: "Hương vị đương nhiên ngon rồi!
Đây chính là con giun đặc biệt nhất trên con đường số mười hai của chúng ta!"
"Phốc!"
Hồng Thất Công kích động, trực tiếp phun ra tất cả đồ ăn vừa nuốt vào.
Trợn to tròng mắt nói: "Ngươi vừa mới nói cái gì? Đây là cái quái gì?"
Hàn Đóa Đóa nói rất thản nhiên: "Con giun!"
"Con... Con giun?" Hồng Thất Công lắp bắp nói: "Kia... Vậy cái màu trắng này là gì?"
"Sâu róm."
"Còn cái màu xanh này?"
"Cũng là sâu róm."
"Ọe!"
"Ọe!"
Hồng Thất Công ngồi xổm trên mặt đất, nôn ọe một hồi.
Hàn Đóa Đóa không khỏi nháy đôi mắt to một cái, nghi ngờ nói: "Anh à, hắn bị sao vậy?"
"Ha ha ha!"
Diệp Húc, Sasuke và Iron Man nhịn không được cùng phá lên cười.
Lưu Khải nhìn Hồng Thất Công một chút, lại nhìn đám người Diệp Húc một chút, nói: "Việc này... Không sao đâu."
Nhóm chat Bao lì xì Chư Thiên.
Cát Tiểu Luân: Ha ha ha! Hồng Thất Công, ăn giun và sâu róm có ngon không?
Cát Tiểu Luân: Ta thấy ngươi còn ăn hăng hái như vậy mà.
Tô Đại Cường: Ta không nhịn được cười ra tiếng.
Quách Tương: Hồng Thất Công thật đáng thương.
Na Tra: Con giun, sâu róm mà thôi, đáng là gì.
(Trong lòng Na Tra: Ọe! Thật buồn nôn, thật buồn nôn. Ha ha ha ha! Ta sắp bị Hồng Thất Công làm cho cười chết mất.)
Phùng Bảo Bảo: Con giun, sâu róm, ăn thật ngon như vậy không?
Quách Tương: Chị Bảo Nhi đừng ăn, rất khó ăn!
Phùng Bảo Bảo: Ừ.
Hòa Thượng Vô Tâm: A di đà phật.
Pikachu: Pika pika!
...
Thế giới Lưu Lạc Địa Cầu.
Hàn Đóa Đóa lại nói với Hồng Thất Công: "Sao ngươi nôn hết ra vậy? Con giun và sâu róm ăn ngon như vậy, quá lãng phí."
"Ọe!"
Nàng không nhắc tới còn tốt.
Vừa nhắc tới lại làm cho Hồng Thất Công nôn mửa nghiêm trọng hơn.
Hàn Đóa Đóa nói: "Làm sao vậy? Sao hắn lại nôn nữa rồi? Con giun và sâu róm..."
Hồng Thất Công không đợi nàng nói xong, vội vàng cắt đứt nói: "Ta cầu xin ngươi, cầu xin ngươi đừng nói nữa, có được không?"
Lưu Khải cũng nói theo: "Đóa Đóa, ngươi đừng nói nữa."
"Được rồi." Hàn Đóa Đóa vểnh cái miệng nhỏ lên, nói.
Đám người Diệp Húc tiếp tục tiến lên.
Trên đường đi nhìn thấy người máy khiêu vũ, thưởng thức được đồ uống và rượu đặc chế, còn ăn dịch dinh dưỡng khó ăn.
Rất nhiều thứ để đám người cảm thấy mới lạ và ngạc nhiên.
Hồi lâu sau, Diệp Húc mới lên tiếng nói: "Cũng coi như đi dạo không sai biệt lắm, giờ chúng ta đi lên mặt đất xem một chút đi."
"Được." Lưu Khải lên tiếng trả lời.
"Lên mặt đất? Anh, không phải ngươi nói ngày mai đi à?" Hàn Đóa Đóa nói.
"Hôm nay đi cũng như vậy thôi." Lưu Khải nói.
"Sao mà giống được? Ta còn nhiều thứ còn chưa thu dọn nữa mà." Hàn Đóa Đóa nói.
"Ngươi thu dọn làm gì? Rất nhanh sẽ có thể giải quyết." Lưu Khải nói.
Hàn Đóa Đóa nghi ngờ nói: "Giải quyết cái gì?"
Nhưng Lưu Khải lại không nói gì nữa.
Sau đó, Lưu Khải dẫn đầu, mấy người đi tới chợ đen hiếm ai biết.
"Đến rồi?" Một người đàn ông tuổi trung niên đang chơi máy chơi game, nhẹ nhích mí mắt lên, nói.
"Đúng vậy, ta muốn thuê 5 bộ quần áo." Lưu Khải nói.
"Đi." Người đàn ông trung niên gật đầu, tiện tay vung lên.
Hai người đàn ông to lớn ôm 5 bộ quần áo du hành vũ trụ nặng nề, chậm rãi đi ra.
Iron Man bĩu môi, nói: "Chúng ta phải mặc cái này à? Có thể không mặc hay không?"
Người đàn ông trung niên lập tức vui vẻ, cười to nói: "Không mặc? Người anh em, hiện tại các ngươi muốn đi mặt đất. Ngươi biết hiện tại mặt đất bao nhiêu độ không?
m hơn 80 độ!
Nếu ngươi chỉ mặc như vậy, không đến 10 phút sẽ trực tiếp bị đông thành tượng băng."
Iron Man hai tay ôm trước ngực, nói: "Nếu như có thể đông ta thành tượng băng, vậy mặc quần áo của ngươi cũng không có bất kỳ tác dụng gì."
Người đàn ông trung niên cười nói: "Lưu Khải, người bạn này của ngươi rất có ý tứ."
Diệp Húc thản nhiên nói: "Iron Man, mặc đi, đừng nói nhiều."
Iron Man có cao ngạo của mình.
Nhưng đó cũng phải xem hắn đối mặt với ai.
Lúc đối mặt với Diệp Húc... cao ngạo?
Chó má!
Hắn căn bản không nói hai lời, vô cùng trơn tru mặc bộ quần áo du hành vũ trụ lên trên người.
Bên cạnh, Hồng Thất Công nói: "Mặc bộ quần áo này sẽ thật không bị đông lạnh à?"
Người đàn ông trung niên ung dung nói: "Yên tâm đi, chỉ cần không mở vòng bảo vệ ra, đừng làm rách quần áo, sau đó, trước tối hôm nay trả quần áo về cho ta là được."
"Đúng rồi, anh, chúng ta còn trở lại không?" Hàn Đóa Đóa hỏi.
"Hả? Các ngươi... Là không định trở về à?" Lông mày của người đàn ông trung niên nhăn lại, âm trầm quát.
Lưu Khải hoảng loạn nói: "Không có, không có... Chúng ta định đi, định đi..."
Hắn giống như làm việc trái với lương tâm, vô cùng hốt hoảng đi ra phía ngoài.
Người đàn ông trung niên thấy thế, sắc mặt trở nên lạnh lẽo vài phần, quát: "Nói rõ ràng ra cho ta!"
Diệp Húc lại không vì vậy mà bối rối.
Ngược lại, hắn còn tìm thêm một chút thú vị khác.
Tiện tay vung lên.
"Xoạt xoạt!"
Lập tức, túi không khí của Lưu Khải ầm ầm bung ra, chặn người đàn ông trung niên lại ở bên trong.
Diệp Húc đúng lúc kêu lên: "Còn không mau chạy!"
"A, nha..."
Đám người đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó, quay người vội vã chạy đi.
Chỉ để lại người đàn ông trung niên trong phòng tức giận kêu to: "Đừng chạy, nhanh cản bọn họ lại!"
Những người khác trong tiệm rất nhanh cũng nghe được âm thanh bên trong, nhanh chân chạy vào.
Bọn hắn nhìn căn phòng rối bời, vung nắm đấm về phía đám người Diệp Húc.
"Ầm!"
"Ầm!"
Nhưng, bọn hắn còn chưa tới đến trước mặt đám người Diệp Húc thì đầu gối, bụng đã chịu một lực tấn công vô hình, đồng loạt ngã trên mặt đất, phát ra một loạt âm thanh nặng nề.
Hàn Đóa Đóa quay đầu, dùng ánh mắt kỳ quái nhìn đám người một cái.
Nàng không rõ đến cùng đã xảy ra chuyện gì?
Diệp Húc thấy vậy cười nói: "Còn không mau chạy, chờ một lúc bọn hắn sẽ đuổi tới."
"A, được!" Hàn Đóa Đóa vội vàng ném nghi ngờ ra sau đầu, tăng thêm tốc độ chạy về phía trước đi.
Rất nhanh, đám người đã bỏ xa những người đuổi theo phía sau.
Đi tới trước thang máy đi lên mặt đất.
Lưu Khải, Hàn Đóa Đóa và đám người Diệp Húc liếc nhau một cái, đồng thời chậm rãi hướng đi đến chỗ kiểm tra an ninh.
"Tích!"
"Tích!"
"Tích!"
Sau một, âm thanh trong trẻo nghiệm chứng thân phận vang lên, tất cả đám người đều đi đến thang máy lên xuống.
Lúc này, một âm thanh máy móc vang lên bên tai mọi người.
"Hiện tại đang cách mặt đất 5km, nhiệt độ ở mặt đất là âm 84 độ C, sắp khởi động thang máy, xin mọi người mặc đồ bảo hộ, mở ra công tắc của bình dưỡng khí."
Trong thang máy, tất cả mọi người nghe nói vậy, đều dựa theo nhắc nhở, đội lồng kính an toàn lên trên đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận