Nhóm Chat Bao Lì Xì Chư Thiên

Chương 319: Diệp Húc ra tay, hoàn thành nhiệm vụ!

Bạch Tử Họa là chưởng môn Trường Lưu, thực lực tất nhiên là được công nhận.
Theo lẽ thường, đừng nói là bị thước đánh, cho dù bị thiết chùy gõ thì Bạch Tử Họa cũng sẽ không có vấn đề gì.
Nhưng lúc này mới chỉ bị một cây thước ngắn ngủn quất nhẹ thôi mà thân hình của Bạch Tử Họa đã run rẩy kịch liệt. Sắc mặt hắn trắng bệch trong nháy mắt, cơ thể nhũn ra rồi ngã xuống đất.
Hoa Thiên Cốt hoảng sợ, nôn nóng hỏi: “Sư phụ, ngươi bị làm sao vậy?"
Bạch Tử Họa đổ mồ hôi lạnh toàn thân, hắn thở hổn hển, gian nan nói: “Lực lượng…… tất cả lực lượng đều mất hết rồi. Thước Huyền Trấn……"
Người áo đen lạnh lùng nói: “Đây đúng là Thước Huyền Trấn, nhưng nó đã sớm không phải là Thước Huyền Trấn trước kia. Đương nhiên, Đàn Lưu Quang cũng thế, uy lực của chúng nó đã được tăng cao vô số lần. Bạch Tử Họa, ngươi phải cám ơn chúng ta đấy, khục khục!"
Hoa Thiên Cốt dìu Bạch Tử Họa ngồi trên ghế, lạnh lùng nói: “Ngươi dám đả thương sư phụ ta!"
“Thật sự là lo lắng sư phụ đến sốt ruột nha! Nhưng thích một người cố chấp như vậy cũng không phải chuyện hay ho gì, chi bằng ngươi đi theo ta đi." Người áo đen nhếch miệng cười nói, đồng thời chậm rãi đì về phía Hoa Thiên Cốt.
Bóng dáng hắn vặn vẹo, liên tục kéo dài dưới tia nắng mặt trời, trông giống như một ác quỷ gớm ghiếc và đáng sợ.
Ngay sau đó, người áo đen vung Thước Huyền Trấn đánh về phía Hoa Thiên Cốt.
“Đang!"
Hiển nhiên, Hoa Thiên Cốt đã có chuẩn bị, nàng nhanh chóng rút trường kiếm ra đỡ Thước Huyền Trấn, phát ra một tiếng va chạm của kim loại.
“Hử?"
Người áo đen hơi nhướng mày.
Thước Huyền Trấn trong tay vẽ ra một vòng ánh sáng màu vàng trên không trung, lại một lần nữa quất đánh về phía Hoa Thiên Cốt.
Hoa Thiên Cốt phản ứng rất nhanh, liên tục dùng kiếm ngăn cản.
“Đang!"
“Đang!"
Kiếm và thước chạm vào nhau, tiếng vang không ngừng, ánh lửa bắn tung tóe.
Hoa Thiên Cốt từng sử dụng Thiên Đạo Chi Quang, thực lực đúng là đã được tăng lên. Nhưng do điểm tích lũy của nàng quá ít cho nên thời gian sử dụng Thiên Đạo Chi Quang quá ngắn, tu vi tăng lên cũng rất có hạn.
“Bang!"
Rất mau, người áo đen nắm lấy cơ hội, dùng Thước Huyền Trấn quất mạnh lên người Hoa Thiên Cốt.
“Thịch thịch thịch!"
Hoa Thiên Cốt như bị rút cạn tất cả sức lực trong nháy mắt, cơ thể nàng nhũn ra, liên tục lùi về sau mấy bước, bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống đất.
“Hoa Thiên Cốt, đừng sợ, ta tới đây!” Người áo đen cười khanh khách như ác ma, chậm rãi đi về phía Hoa Thiên Cốt.
“Hưu!"
Lúc này, một tia sáng màu vàng kim như sao băng xẹt qua bầu trời đột nhiên đâm xuyên giữa mày người áo đen, máu tươi bắn tung tóe.
“Bùm!"
Thân hình của người áo đen cứng lại, sau đó lập tức ngã xuống đất, phát ra một âm thanh nặng nề.
Tiếp theo, Thước Huyền Trấn tràn ra từng tia sáng màu trắng rồi ùa vào trong cơ thể của Hoa Thiên Cốt và Bạch Tử Họa.
Hai người chỉ cảm thấy cơ thể vô cùng ấm áp, giống như đang ngâm mình trong suối nước nóng, cực kỳ thoải mái.
Chẳng mấy chốc thì sức mạnh của cả hai tuôn trào như thủy triều.
Hoa Thiên Cốt đứng lên rồi khom lưng về phía quảng trường: “Cám ơn đại nhân Chúa Cứu Thế."
“Xôn xao!"
Lúc này, Thước Huyền Trấn, Đàn Lưu Quang, Chuông Hoan Tư, Kiếm Mẫn Sinh, Xích Xuyên Thiên, Nghiên Bất Quy và những Thần Khí rải rác ở khắp nơi đều bay lên bầu trời.
Rất mau, mười món Thần Khí vang danh thiên hạ đã hội tụ ở không trung.
Một người áo đen đứng lơ lửng trên trời cười to một cách điên cuồng: “Đủ rồi, rốt cuộc ta đã gom đủ rồi!
Mười món Thần Khí đều nằm trong tay ta!"
“Ong!"
Mười món Thần Khí hình như nghe được lời kêu gọi của người đàn ông áo đen, chúng nó nhanh chóng xoay tròn trên không trung rồi phát ra một ánh sáng lóa mắt.
“Năm người các ngươi cứ an tâm mà chết đi, hãy để ta hoàn thành nhiệm vụ của đại nhân Ma Vương thay các ngươi! Lực lượng Hồng Hoang, xuất hiện đi!"
Người đàn ông áo đen hét lớn một tiếng rồi nhỏ một giọt máu tươi vào giữa mười món Thần Khí.
“Oanh!"
Một cột sáng màu đỏ xông thẳng lên bầu trời, nháy mắt đâm thủng bầu trời, tạo thành một cái lỗ thủng khổng lồ. Những đám mây quay cuồng xoay tròn thành hình xoắn ốc xung quanh cột sáng kia.
Gió thổi ào ào, đất đá bay tứ tung.
“Xôn xao!"
Ngay sau đó, năng lượng vô tận từ trên bầu trời tuôn ra, không ngừng tràn vào trong mười món Thần Khí, khiến cho các Thần khí bắn ra ánh sáng càng lúc càng chói mắt.
Người đàn ông áo đen điên cuồng cười to: “Lực lượng, ha ha ha! Lực lượng đã tăng lên rồi!"
Khí tức ngập trời không ngừng quay cuồng.
m thanh ầm ầm chấn động núi sông.
Gió lớn gào thét, tiếng sấm không ngừng, làm cho người ta vô cùng sợ hãi.
Các sinh linh ở đây, thậm chí là trong phạm vi trăm dặm như gặp phải chí tôn Ma Vương, hai chân nhũn ra, trái tim run rẩy muốn quỳ xuống.
Đây là một loại sợ hãi từ sâu trong linh hồn, khủng bố đến cực điểm!
Diệp Húc lắc đầu than thở: “Vai ác luôn luôn ồn ào như vậy."
Dứt lời, Diệp Húc chậm rãi giơ một ngón tay lên.
Một cột sáng màu vàng kim dài hơn trăm thước bắn lên trời như trụ trời, nện vào người áo đen.
“Oanh!"
Hắn và các Thần Khí vờn quanh nhanh chóng vỡ tan như bọt biển rồi hóa thành một đóa tia lửa sáng chói.
Một luồng sóng năng lượng mạnh mẽ lan tràn khắp bốn phương tám hướng, bụi bay mù mịt đầy trời.
Mọi người…… Trợn mắt há hốc mồm.
Thần Khí kiên cố cỡ nào, Ma Vương trên không mạnh mẽ cỡ nào?
Thế mà đã bị hủy diệt hoàn toàn chỉ bằng một ngón tay!
Quả thực…… Đáng sợ!
Phùng Bảo Bảo nói: “À ha, bàn tay vàng."
Lúc này đây, nhóm chat Bao lì xì Chư Thiên vang lên một giọng nói thanh thúy.
“Đinh! Chúc mừng hoàn thành nhiệm vụ, nhóm sáu người chém giết được tiểu phân đội Vực Sâu."
“Đinh! Chúc mừng Chúa Cứu Thế đạt được 4,5 vạn điểm tích lũy."
“Đinh! Chúc mừng Ngụy Vô Tiện đạt được 3 vạn điểm tích lũy."
“Đinh! Chúc mừng Orochimaru đạt được 3 vạn điểm tích lũy."
“Đinh! Chúc mừng Namikaze Minato đạt được 3 vạn điểm tích lũy."
“Đinh! Chúc mừng Phùng Bảo Bảo đạt được 3 vạn điểm tích lũy."
“Đinh! Chúc mừng Hoa Thiên Cốt đạt được 1,5 vạn điểm tích lũy."
Mọi người vừa nghe xong thì khóe miệng đều cong lên, lộ ra một tia vui mừng.
“Phanh!"
Lúc này, từ trên bầu trời bị vỡ đột nhiên có một thiếu niên rơi xuống với đôi mắt trong veo, vẻ mặt ngơ ngác.
Hắn…… Đúng là căn nguyên của lực lượng Hồng Hoang, Nam Vô Nguyệt.
Diệp Húc khẽ bắn một tia sáng vàng kim về phía Sát Thiên Mạch.
“Xôn xao!"
Tức khắc, những vết thương trước đó của Sát Thiên Mạch đã biến mất với tốc độ rất nhanh, có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Chỉ sau nửa khắc, hắn đã khôi phục dáng vẻ thanh lãnh tuyệt diễm như trước.
Sát Thiên Mạch hơi chắp tay nói: “Cám ơn."
Diệp Húc gật đầu nói: “Không cần khách sáo."
Tiếp theo, Diệp Húc liếc mắt nhìn sang Ma Nghiêm đang ở phía xa, rồi chậm rãi đi về phía đám người Bạch Tử Họa, tiếp tục nói: “Lòng mang chính khí, diệt trừ cái ác, làm việc thiện, thành lập Tiên môn vốn dĩ không có sai! Nhưng nếu tự cho là vì danh dự, vì thể diện Tiên môn mà không từ thủ đoạn, đồng thời còn không phân rõ thị phi trắng đen, đẩy hết tất cả tội ác và thoái thác cho cái gọi là ma quỷ… Tiên môn như vậy, không có cũng chẳng sao!"
“Ong!"
Giọng điệu của Diệp Húc vô cùng bình đạm.
Nhưng chui vào trong lỗ tai mọi người lại như tiếng sấm sét ầm ầm xé toạc bầu trời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận