Nhóm Chat Bao Lì Xì Chư Thiên

Chương 384: Đến, Nghi Ngờ!

Fubuta nhìn người đàn ông đẹp trai, đầu tiên hơi sửng sốt.
Sau đó, cả gương mặt xinh đẹp đỏ bừng như trái cà chua chín.
Nói lắp: “Ngươi... Ngươi mau đứng lên đi.”
Người đàn ông anh tuấn cung kính nói: “Vâng, chủ nhân.”
“Thôi đi, lại thêm một tên chịu chết sao?” Đông Doanh Nhất Đao, quát một tiếng khinh thường.
Tiếp theo, quát to: “Áo khoác bông màu đen, giết chết tất cả bọn họ!”
Người đàn ông che mặt nghe vậy, lại lần nữa thúc đao, chém về phía đám người Fubuta.
“Keng!”
Người đàn ông anh tuấn phản ứng thật nhanh, nhanh chóng xoay người, nhanh chóng rút đao, chạm vào thanh đao của người đàn ông che mặt, phát ra một âm thanh thanh thúy, còn bắn ra từng đợt tia lửa.
Tiếp theo, người đàn ông anh tuấn và người đàn ông che mặt, hai người như hóa thành hai luồng sáng, không ngừng đánh nhau ở trên không trung, tạo thành cơn lốc cuồng bạo, thổi bay nhánh cây ở xa, cây cỏ trên mặt đất không ngừng lay động.
Phát ra từng ánh đao mãnh liệt, phá hủy tất cả kiến trúc từ xa, toàn bộ sụp đổ.
Toàn bộ hiện trường, như bị đạn lửa oanh kích, không ngừng sụp đổ, mặt đất, khói bụi, đá vụn tùy ý bay tứ tung, giống như tai họa ập xuống, làm cho người ta vô cùng sợ hãi.
Sa Tiểu Quang, Fubuta và Đông Doanh Nhất Đao vội vàng né tránh, để tránh bị dư uy làm cho bị thương.
Nhưng, hiện trường thật sự quá mức hỗn loạn.
Đông Doanh Nhất Đao mới chạy ra vài bước, một tòa kiến trúc khổng lồ, đổ ầm ầm về phía hắn.
“Chủ nhân!” Người đàn ông che mặt la lên một tiếng.
Đồng thời, hóa thành một tia sáng, nhanh chóng bay đến trước mặt Đông Doanh Nhất Đao, che chở dưới thân hắn.
“Ầm ầm ầm!”
Một trận vang dội qua đi, miệng người đàn ông che mặt hộc ra máu tươi, gian nan nói: “Chủ nhân, thật xin lỗi, ta không thể tiếp tục bảo vệ ngươi.”
Dứt lời, cả người người đàn ông che mặt giống như bọt nước, ầm ầm nát vụn.
Đông Doanh Nhất Đao hét lớn: “Áo khoác bông màu đen!”
Hắn uể oải nói: “Áo khoác bông màu đen, ta sẽ không để ngươi đi một mình, ta sẽ bồi tiếp với ngươi.”
Dứt lời, hắn chậm rãi cởi xuống chiếc quần đùi màu xám trên người, lộ ra thân thể trần chuồng.
Fubuta vội che lại đôi mắt, hét lớn: “Này, ngươi làm gì vậy? Đồ biến thái!”
Nhưng, Đông Doanh Nhất Đao căn bản không để ý tới lời của Fubuta.
Hắn dùng một đôi con ngươi sắc bén, gắt gao nhìn chằm chằm Sa Tiểu Quang, hét lớn: “Sa Tiểu Quang, ngươi cho rằng như vậy đã kết thúc sao? Quá ngây thơ rồi! Thế giới này, cuối cùng cũng sẽ bị bóng tối bao trùm hoàn toàn!”
Dứt lời, quần đùi trong tay hắn, đột nhiên hóa thành một tia sáng màu đen, bay nhanh về phía xa.
Mà bản nhân hắn giống như bọt nước, ầm ầm vỡ vụn.
Fubuta thấy vậy, trong lòng vô thức run lên, nói: “Hắn... Làm sao vậy?”
“Mất đi quần đùi, nên chết rồi.” Sa Tiểu Quang nói.
“Xôn xao!”
Đúng lúc này, không gian xung quanh hơi hơi rung động.
Bốn bóng người xuất hiện ở bên cạnh.
Chính là Diệp Húc, Hồng Thất Công, Yagami Raito và Phùng Bảo Bảo.
Lúc này, Phùng Bảo Bảo và Hồng Thất Công, trên người mặc rất nhiều quần áo, từ xa nhìn lại hai người giống như hai cái bánh chưng lớn, vô cùng mập mạp.
“Các ngươi là ai?” Người đàn ông anh tuấn hỏi.
Fubuta lặng lẽ trốn ra phía sau lưng người đàn ông anh tuấn, vẻ mặt cảnh giác.
Thật ra, đám người Diệp Húc xuất hiện quá mức đột ngột.
Mặt khác, quần áo của Phùng Bảo Bảo và Hồng Thất Công quá mức quái dị.
Hơn nữa, nàng mới vừa bị Đông Doanh Nhất Đao đả kích, với bị Áo khoác bông màu đen công kích, biết thế giới này cực đáng sợ, nên cực cẩn thận.
Sa Tiểu Quang bỗng dưng bổ nhào vào trên người Hồng Thất Công, kích động kêu lên: “Anh hùng anh hùng anh hùng anh hùng... Cuối cùng, các ngươi cũng tới! Nhiều quần áo như vậy, nhiều trang bị cực phẩm như vậy! Thế giới chúng ta... Được cứu rồi!”
Hồng Thất Công cực kỳ đắc ý nói: “Không sai, chúng ta tới, thế giới này sắp được cứu rồi!”
“Không sai.” Phùng Bảo Bảo nói theo.
Diệp Húc nhìn bộ dáng kỳ quái của hai người bọn họ, cười lắc đầu, đặt lực chú ý vào trong Nhóm chat Bao lì xì Chư Thiên, mở ra hệ thống phát sóng trực tiếp.
Tô Đại Cường: Hắc hắc, bắt đầu phát sóng trực tiếp rồi.
Naruto: Nơi này chính là thế giới To be Hero à? Qủa thật có hơi tối.
All Might: Bóng tối chỉ là tạm thời, mấy người đại nhân Chúa Cứu Thế nhất định có thể làm cho thế giới của bọn họ xuất hiện lại ánh sáng!
Quách Tương: Không sai!
Iron Man: Không phải muốn có ánh sáng rất đơn giản sao?
Iron Man: Để ta đi đến thế giới bọn họ, tùy tiện chế tạo ra mấy cái bóng đèn là được.
Optimus Prime: Ta... Ta cũng có thể.
Tô Đại Cường: Ta có thể bán bóng đèn cho thế giới bọn hắn hay không?
Tô Đại Cường: 100 cân hoàng kim, một cái bóng đèn thế nào?
Hinamori Amu: Cô bé kia... Chẳng lẽ là Fubuta? Bên cạnh chính là Phục Hồn do giày của nàng biến ra sao? Rất đẹp trai!
Hinamori Amu: Cảm giác còn đẹp trai hơn so với manga anime.
Ngụy Vô Tiện: Cũng chỉ hơi đẹp, nhưng hình như vẫn thua xa Lam Trạm.
Hinamori Amu: Đó là đương nhiên, dù sao người yêu trong mắt cũng thành Tây Thi mà.
Lúc này, một xúc xắc màu đen cực lớn, nhanh chóng xoay vòng trên màn hình.
Xúc xắc độ khó!
Một lát sau, xúc xắc mới vững vàng dừng lại ở “3” điểm.
Độ khó và điểm tích lũy khen thưởng X3.
...
Thế giới To be Hero.
Fubuta khẽ thả lỏng giọng nói, nói: “Xem ra bọn họ không phải người xấu.”
Người đàn ông anh tuấn bên cạnh, nói: “Một khi đã như vậy, ta đây xin cáo lui trước.”
Dứt lời, trong ánh mắt mọi người, hắn biến thành một đôi giày cao cổ.
Fubuta kinh ngạc nói: “Hắn thật sự biến hóa thành từ giày của ta sao?”
Dừng một chút, lại nói: “Hắn vẫn luôn là giày của ta, có thể mang vào hay không... Có thúi không? Đây... Tiên sinh giày, ta muốn lại mang ngươi.”
Dứt lời, Fubuta vô cùng cẩn thận, mang đôi giày vào chân.
Hồng Thất Công bắt chéo đôi tay, bộ dáng có chút phong phạm cao thủ, nói: “Một khi đã như vậy, chúng ta đi tìm kẻ địch, chém giết kẻ địch đi!”
Hồng Thất Công đã xác nhận quần áo có thể biến thành Phục Hồn cường đại, mà hôm nay, hắn mặc mấy chục lớp quần áo, có thể nói là kẻ tài to gan, giọng điệu nói chuyện, đều cất cao hơn.
Phùng Bảo Bảo nói theo: “Không sai, giết kẻ địch!”
Sa Tiểu Quang cao hứng nói: “Được, chúng ta đi tấn công tổng bộ, tiêu diệt kẻ địch!”
Hồng Thất Công vung lên bàn tay, nói: “Dẫn đường!”
Tiếp theo, một đám người trùng điệp tiến về phía trước.
Ở thế giới này, Fubuta chỉ biết Sa Tiểu Quang.
Cho dù, Fubuta cảm thấy hắn có chút quái dị, lại cũng chỉ có thể đi theo.
Dọc theo đường đi, miệng của Sa Tiểu Quang không ngừng liên miên.
Hắn chỉ vào phía trước nói: “Chờ đánh bại kẻ địch, sau khi thế giới chúng ta khôi phục ánh sáng. Ta sẽ xây công viên ở chỗ này.
Bên kia xây sở thú, công viên giải trí, cửa hàng bán kẹo...”
Sa Tiểu Quang vừa nói, vừa quơ chân múa tay, như tất cả kiến trúc đã đều xây xong.
Mà hắn thì tùy ý ăn uống, chơi đùa bên trong, vô cùng vui sướng.
Lúc này, Fubuta đột nhiên hỏi: “Ngươi biết xây phòng sao?”
Sa Tiểu Quang nói: “Không.”
“Ngươi có rất nhiều tiền sao?”
“Không có.”
“Vậy ngươi còn muốn xây?”
“…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận