Nhóm Chat Bao Lì Xì Chư Thiên

Chương 481: Trời Khóc Mưa Máu, Thiên Đình!

Đại Vương và Nhị Vương có thể nói là chủ nhân của núi Tam Giới.
Hai vua giận dữ, gió nổi mây phun, mặt đất chấn động mãnh liệt, cát đá bay tứ tung.
Giống như núi Tam Giới có thể sụp đổ bất cứ lúc nào, khủng bố đến cực điểm.
Nếu như còn có người đứng trên núi Tam Giới, chắc chắn người đó sẽ quỳ xuống đất xin tha.
Đối với việc này...
Diệp Húc vẫn luôn vô cùng lạnh nhạt.
Hắn lẳng lặng nhìn hai bóng đen, lắc đầu nói: “Cố tỏ vẻ thần bí."
“Hưu!"
“Hưu!"
Dứt lời, Diệp Húc vung tay lên, bắn ra hai cột sáng màu vàng kim bay xuyên qua lồng giam màu tím.
Mục tiêu...
Đúng là hai bóng đen ở nơi xa.
“Cái gì?"
“Tại sao lại có loại lực lượng như vậy?"
“Không thể nào! !"
Đại Vương và Nhị Vương hoảng hốt kêu to, khí đen trên người cũng tiêu tán gần hết như bị dọa sợ.
Bởi vì bọn họ cảm nhận được một loại lực lượng khủng bố khiến cho linh hồn run rẩy từ hai cột sáng kia.
Bọn họ cần phải né tránh, nếu không thì cả hai chắc chắn sẽ phải chết.
Trong lúc nguy hiểm, hai bóng đen bỗng dưng dung hợp làm một.
“Xoạt xoạt!"
Ngay lập tức, khí thế của hai người bành trướng như sóng thần, lao nhanh ra xa, giống như muốn nghiền nát hết thảy.
Vô cùng mạnh mẽ.
Diệp Húc có chút bất ngờ: “Không ngờ các ngươi có thể dung hợp, nhưng hình như ta cũng làm được cái này đấy."
Khi nói xong, ngón tay của Diệp Húc khẽ vẫy một cái.
Hai cột sáng bắn về phía bóng đen đột nhiên dung hợp lại, trở nên càng thêm lẫm lệ và mãnh liệt, sau đó vọt nhanh về phía bóng đen hợp nhất kia.
“Không!"
Bóng đen hợp nhất hoảng sợ kêu to.
Nhưng, hết thảy… Đều chỉ phí công vô ích.
“Hưu!"
Chỉ nghe một tiếng xé gió thanh thúy vang lên.
Cột sáng kia lập tức đâm xuyên giữa mày bóng đen hợp nhất.
Ngay lập tức, sinh cơ của đối phương nhanh chóng trôi đi như nước sông.
Cuối cùng nặng nề ngã xuống mặt đất, không còn có động tĩnh gì nữa.
“Răng rắc!"
Không có Đại Vương và Nhị Vương, Ba Mươi Sáu Thiên Cương Trận nháy mắt hỏng mất.
Ba mươi sáu cây cột vây quanh quảng trường cũng xuất hiện các vết rạn nứt, cuối cùng sụp đổ.
“Ầm ầm ầm!"
Sau khi các cột đá sụp đổ, giống như hình thành phản ứng dây chuyền nào đó.
Mặt đất đột nhiên rung chuyển kịch liệt rồi xuất hiện các vết nứt nhè nhẹ.
Theo thời gian, các vết nứt tiếp tục tăng lên và hình thành các rãnh sâu.
Những viên đá dưới nền đất rơi xuống ào ào như những hạt mưa.
Trên thực tế, không chỉ có dưới nền đất.
Trên mặt đất, cây cối rậm rạp lần lượt ngã xuống, dãy núi cao lớn dần dần sụp đổ, dòng sông chảy xiết bắt đầu cạn kiệt, núi lửa im lặng phun trào dung nham nóng bỏng…
Toàn bộ núi Tam Giới xuất hiện biến cố lớn.
Năng lượng điên cuồng tuôn ra, cát đá bay tứ tung, không gian vặn vẹo, vô cùng đáng sợ.
...
Các cao thủ đứng bên ngoài núi Tam Giới cau mày nhìn về một phía.
“Tại sao ta lại có cảm giác hình như núi Tam Giới xuất hiện dị thường?"
“Đúng là có chút kỳ quái."
“Năng lượng dao động thật mạnh mẽ."
“Hơn nữa nó còn đang tiếp tục tăng lên."
“Động tĩnh lớn như thế… Chẳng lẽ trong núi Tam Giới vẫn còn có cường giả?"
“Đó là ai?"
“Chẳng lẽ Đại Vương, Nhị Vương thật sự tồn tại?"
Ngay khi những lời này được nói ra, vẻ mặt của không ít cường giả đều trở nên ngưng trọng.
Đại Vương, Nhị Vương từng xưng bá Tam Giới, cả hai là vương giả vô thượng.
Những người có mặt ở đây, đặc biệt là người Địa Giới, đừng nhìn hiện giờ bọn họ cũng là cường giả xưng bá một phương.
Nhưng có thể nói rằng mỗi người bọn họ đều trưởng thành trong những câu chuyện về Đại Vương và Nhị Vương.
Đó chính là sự tồn tại trong truyền thuyết.
Nếu Đại Vương, Nhị Vương vẫn còn sống, không ai biết rốt cuộc bọn họ đã mạnh tới mức nào.
Nếu Đại Vương, Nhị Vương còn sống, sau khi bọn họ thoát khỏi đây, như vậy thì mọi người nên làm sao bây giờ?
Thần phục?
Không cam lòng?
Chống cự?
Đánh thắng được sao?
...
Tất cả các cao thủ Địa Cầu đều lo lắng nhìn về nơi xa.
Tuy nhiên, điều họ lo lắng là sự an toàn của những người tiến vào.
Bởi vì lần này, toàn bộ người tiến vào núi Tam Giới, đều là thiên tài của Địa Cầu.
Nếu bọn họ xảy ra chuyện gì, như vậy thì tương lai của Địa Cầu… Có thể nói là xong rồi!
Tuyết Thần nước M lên tiếng: “Có khi nào là đám Địa Giới động tay động chân trong đó không?"
Xà Vương nước R nói: “Hy vọng là không phải."
“Nếu đúng thật như vậy thì ta sẽ liều mạng với bọn họ!” Lang Vương nước M nói một cách hùng hồn.
Khi nói chuyện, Lang Vương đã toát ra một cỗ hơi thở cuồng bạo.
Dáng vẻ kia giống như hắn sẽ bộc phát ra lực lượng mạnh mẽ nhất bất cứ lúc nào, sẵn sàng liều mạng với cường giả Địa Giới.
Trương Đào nói: “Ngươi đừng nóng vội. Đúng là người Địa Giới muốn chiếm lấy Địa Cầu. Nhưng bọn họ lại không đoàn kết, tất cả đều muốn người khác xuất lực.
Họ biết rất rõ rằng, nếu không để lại cho chúng ta hy vọng và điểm mấu chốt, như vậy thì chính bọn họ cũng sẽ gặp nguy hiểm. Cho nên họ sẽ không làm ra chuyện quá khác người.
Còn nữa, chẳng lẽ các ngươi không chú ý à? Các cao thủ Địa Giới cũng cau mày không khác gì chúng ta. Cho nên ta nghĩ là bọn họ cũng không biết đã xảy ra chuyện gì trong núi Tam Giới."
Xà Vương nước R lên tiếng: “Xác thật là như thế!"
Phương Bình nói: “Núi Tam Giới hết sức hỗn loạn. Năm ngoái khi ta tiến vào thì đã cảm thấy bên trong hình như đang che giấu một bí mật to lớn gì đó."
“Bí mật to lớn…” Trương Đào lặp lại câu này, rồi sau đó, hai mắt của hắn lập tức nhìn về núi Tam Giới nhanh như điện xẹt.
Hồi lâu sau, hắn mới hít sâu một hơi, nói, “Vì để đề phòng mọi trường hợp, tốt nhất là chúng ta nên điều chỉnh lại trạng thái của mình."
“Tốt!” Mọi người đồng thời đáp lại.
“Hu hu!"
Lúc này, trong trời đất đột nhiên vang lên một tiếng khóc đánh thẳng vào linh hồn mỗi người.
Cùng lúc đó, bầu trời vốn dĩ đang nắng chói chang trở nên đỏ rực, tiếp theo là một trận mưa máu rơi xuống.
Trời khóc, mưa máu!
Sắc mặt của đám người Địa Giới kịch biến, hoảng sợ kêu to.
“Cái gì? Trời khóc mưa máu, Chí Tôn ngã xuống!"
“Trên thế giới này vẫn còn tồn tại Chí Tôn!"
“Là ai đã giết Chí Tôn?"
“Rốt cuộc là vị Chí Tôn nào?"
...
Chí Tôn, cường giả mạnh nhất trong truyền thuyết!
Hiện giờ, người Địa Giới đều coi việc phong vương là sự kiêu ngạo.
Nhưng bọn họ cũng biết, phong Vương không phải là cấp cuối cùng, phía trên còn có Chí Tôn!
Thời viễn cổ, Nhân Gian, Địa Giới và Thiên Giới là một.
Khi đó, quần hùng hiệp nghĩa, hào khí hưng thịnh, vô cùng loạn lạc.
Gần như mỗi thời mỗi khắc đều phát sinh những trận chiến vô cùng đáng sợ.
May mắn thay, vào lúc này, một vài người đã phá bỏ cấm chế và đột phá đến một cấp độ cao nhất mà không ai có thể chạm tới được, Chí Tôn!
Chí Tôn chỉ cần giơ tay nhấc chân là có thể hủy thiên diệt địa.
Nếu bọn họ đánh nhau thì cũng đủ để trời sụp đất nứt, khiến tất cả biến thành hư vô.
Vì tránh cho loại chuyện này phát sinh, vài vị Chí Tôn ước thúc lẫn nhau, cùng nhau thành lập thế lực tối cao, Thiên Đình!
Ở trong Thiên Đình, Chí Tôn là tối cao.
Đến nỗi phong Vương, phong Thánh, Chiến Thần gì đó cũng chả có gì khác nhau cả, tất cả đều chỉ là người hầu!
Đó là một thời đại hoà bình và ổn định.
Nhưng con người luôn sẽ xuất hiện mâu thuẫn.
Chí Tôn… cũng là như vậy.
Sau này, không biết vì sao vài vị Chí Tôn xảy ra đại chiến.
Trận chiến kia khiến cho Tam Giới gần như sụp đổ.
Toàn bộ Chí Tôn đều chết trong trận chiến đó, trời khóc mưa máu không ngừng, chúng sinh than khóc.
Theo truyền thuyết, Huyết hải chính là do máu của các Chí Tôn hội tụ thành.
Cũng chính vì trận chiến đó mà Địa Cầu, Địa Giới và Thiên Giới hoàn toàn tách ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận