Nhóm Chat Bao Lì Xì Chư Thiên

Chương 468: Trở Về, Thực Lực Của Diệp Húc!

Ngụy Vô Tiện ngửa đầu nhìn các loại máy móc khổng lồ, khen ngợi: “Chúng to quá!"
Hồng Thất Công cũng liên tục nhìn xung quanh, trong ánh mắt tràn đầy ngôi sao nhỏ.
Saitama thì chậm rãi chớp mắt, vẻ mặt ngây ngốc.
Các Autobots hạ cánh xuống mặt đất, mỗi người lại đưa mắt nhìn nhau, mặt đầy mờ mịt.
Bọn họ tin chắc trước đó mình không phải ở trên hành tinh Cybertron.
Nhưng tại sao hiện tại mọi người lại xuất hiện ở nơi này?
Hồi lâu, Bumblebee rốt cuộc không thể không lên tiếng: “Optimus Prime, chuyện này... là thế nào?"
Optimus Prime nhìn Diệp Húc với ánh mắt cực nóng, hắn giải thích: “Đại nhân Chúa Cứu Thế đã cứu chúng ta, hơn nữa đưa tất cả chúng ta trở về hành tinh Cybertron."
Diệp Húc rất tò mò về hành tinh Cybertron, hắn nhẹ nhàng hỏi: “Optimus Prime, ngươi không dẫn chúng ta đi dạo một vòng à?"
“Đương... Đương nhiên rồi, đại nhân Chúa Cứu Thế, xin mời đi bên này." Optimus Prime vội vàng đáp lời.
Dưới sự hướng dẫn của Optimus Prime, Diệp Húc, Ngụy Vô Tiện, Hồng Thất Công và Saitama đã nhìn thấy những con đường rộng rãi, những nhà lắp ráp cơ khí khổng lồ, những lò đúc thép nóng hừng hực, những dụng cụ cực kỳ tinh vi ẩn chứa năng lượng AllSpark mạnh mẽ...
Hồng Thất Công xem đến hoa cả mắt, Saitama thì vẫn luôn chất phác nhìn mọi thứ.
Ngụy Vô Tiện sờ mũi, cười nói: “Hành tinh này hoàn toàn không có con người. Không biết ta có thể triệu hồi ra cái gì đây?"
Khi nói chuyện, hắn chậm rãi đặt cây sáo trúc ở bên miệng.
Ngay tức khắc, một khúc nhạc xa xưa và uyển chuyển lan tỏa khắp bốn phương tám hướng.
“Ầm ầm ầm!"
Mặt đất được chế tạo từ sắt thép rung chuyển kịch liệt.
Ngay sau đó, một con quái vật bằng thép cao hàng chục kilomet với kim loại lỏng lưu chuyển khắp người đột nhiên trồi lên khỏi mặt đất.
“Rống!"
Quái vật sắt ngửa mặt lên trời kêu gào, toàn bộ hành tinh Cybertron đều run lên.
Nhóm Autobots cao lớn, kiên nghị lập tức cuộn tròn run rẩy, thậm chí còn có Autobot phủ phục trên mặt đất.
Đây là một loại sợ hãi và thần phục đến từ bản năng, giống như khi nhân loại gặp được thần linh!
Hồng Thất Công ngửa đầu nhìn quái vật sắt, nửa người của nó đã chìm vào trong đám mây, hắn há miệng lắp bắp: “Người máy này... Cũng quá lớn rồi thì phải?"
Optimus Prime có chút hoảng sợ, nói: “Thần Sáng... Sáng Thế!"
Hồng Thất Công hỏi: “Thần Sáng Thế là gì?"
“Đó là vị thần đã sáng tạo hành tinh Cybertron của chúng ta!” Bumblebee giải thích.
Ngụy Vô Tiện sờ cái ót, cười nói: “Không ngờ ta lại triệu hồi thần của các ngươi ra đây."
Hai mắt của Diệp Húc lóe ra một tia sáng màu vàng kim, hắn nhìn thoáng qua Thần Sáng Thế từ dưới lên trên.
Một lát sau mới bình đạm nói: “Được rồi, chúng ta đã đi dạo xong, Ngụy Vô Tiện giải trừ triệu hồi đi, chúng ta trở về thôi."
“Được." Ngụy Vô Tiện đáp lại.
Tiếp theo, hắn nâng cây sáo trúc lên rồi lại thổi một khúc nhạc uyển chuyển.
Trong phút chốc, Thần Sáng Thế như bị hòa tan, hóa thành một dòng nước thẩm thấu vào trong lòng đất.
Diệp Húc gật đầu nói: “Optimus Prime, hẹn gặp lại."
“Đại nhân Chúa Cứu Thế, Hồng Thất Công, Saitama, Ngụy Vô Tiện, hẹn gặp lại mọi người." Optimus Prime vội nói.
“Hưu!"
Ngay sau đó, đám người Diệp Húc lập tức biến mất không thấy tăm hơi.
Bumblebee liên tục liếc nhìn xung quanh.
Một lúc lâu sau, hắn mới thấp giọng nói: “O... Optimus Prime, mới vừa rồi là..."
“Đại nhân Chúa Cứu Thế triệu hồi ra Sáng Thế Thần, nhưng sau đó đã làm cho Thần Sáng Thế trở về rồi.
Về phần đại nhân Chúa Cứu Thế và mọi người, bọn họ đã rời đi." Optimus Prime giải thích.
Hai mắt Bumblebee lúc sáng lúc tối, nhưng hồi lâu vẫn không thốt ra câu nào.
....
Lúc này, thế giới hiện thực.
Trong phòng vệ sinh của nhà hàng Thiên Thượng.
Diệp Húc chậm rãi mở cửa WC ra, một dì lao công đang chăm chỉ dọn dẹp vệ sinh.
Dì lao công không khỏi khẽ hừ một tiếng, nói: “Ngươi ở bên trong... Tại sao vẫn luôn im lặng hả?"
Diệp Húc có chút ngượng gãi đầu, nói: “Xin lỗi, vừa rồi ta đeo tai nghe cho nên không nghe thấy gì cả."
Tiếp theo, Diệp Húc vội vàng đi ra toilet, hắn lập tức rời khỏi nhà hàng, nhanh chóng bước về phía đại học Hoa Thanh.
Diệp Húc mới vừa đi đến cổng trường thì bị một học sinh cao gầy gọi lại: “Diệp Húc, không phải ngươi đang đi WC sao? Tại sao lại không thấy đâu nữa rồi?"
Diệp Húc bịa lý do: “Sau khi ta đi WC thì phát hiện thực lực có một ít đột phá, công pháp cũng có một ít lĩnh ngộ. Cho nên vội vàng chạy đi tu luyện một phen."
Đi WC, đột phá thực lực, hơn nữa còn lĩnh ngộ công pháp?
Khóe miệng của tên học sinh cao gầy kia co giật một chút.
Bản thân hắn đã phải tốn rất nhiều sức lực nhưng vẫn rất khó tăng lên lực lượng.
Người so sánh người, thật sự là tức chết mà!
Một học sinh ục ịch đứng bên cạnh thốt lên: “Mạnh hơn nữa? Diệp Húc, ngươi mau kiểm tra một chút đi, xem coi hiện tại năng lượng của ngươi tới đâu rồi!"
Diệp Húc gật đầu, chậm rãi đi tới cột đá vừa mới được sửa chữa không lâu, sau đó âm thầm khống chế năng lượng trong người mình.
“Xoạt xoạt!"
Một tia sáng màu đỏ mà mắt thường khó có thể thấy được đi vào trong cơ thể của Diệp Húc.
Ngay tức khắc, con số trên cột đá nhanh chóng nhảy lên.
Cuối cùng chậm rãi ngừng ở con số 90000.
Thấy vậy, hai học sinh cao gầy và ục ịch không khỏi há hốc mồm, trợn tròn mắt, ai nấy đều hoàn toàn ngây dại.
90000!
Hai người đều là bạn học của Diệp Húc, bọn họ biết rõ khi Diệp Húc mới bước vào đại học Hoa Thanh thì giá trị năng lượng chỉ mới 1650g mà thôi.
1650g ở trong chúng học sinh đã có thể được coi là thiên tài rồi.
Nhưng như vậy thì cũng chỉ là ở trình độ ngang tầm với mọi người, sẽ không khiến mọi người phải ngước nhìn.
Nhưng hiện tại đã xảy ra chuyện gì vậy?
90000!
Lúc này mới bao lâu?
Một, hai tháng mà thôi!
Thế mà Diệp Húc đã đạt tới 90000!
Họ cũng biết Diệp Húc tiến vào bảng Tiềm Long, thậm chí còn đạt được thắng lợi ở Chân Long đại tái, có tên trong bảng Chân Long!
Bởi vậy, có rất nhiều người đang suy đoán thực lực của Diệp Húc cao tới mức nào.
10000g đến 19999g là Linh Giả cấp bốn.
20000g đến 49999g là Linh Giả cấp năm.
50000g đến 99999g là Linh Giả cấp sáu.
Có người nói Diệp Húc hẳn là Linh Giả cấp bốn, có người nói hắn đã sắp tiếp cận cấp năm, có người còn nói hắn là Linh Giả cấp năm.
Nhưng không một ai nói thực lực của Diệp Húc đã đạt tới cấp sáu, hơn nữa còn là cường giả siêu cấp trong cấp sáu!
Thậm chí cách Tông Sư cấp bảy một khoảng cách không xa!
Biểu cảm của hai gã học sinh đã hoàn toàn cứng đờ.
“Đinh!"
Lúc này, di động trong túi Diệp Húc vang lên một tiếng chuông nhẹ nhàng.
“Diệp Húc, ngươi đang ở đâu thế?” Giọng nói lo lắng của Đỗ Lỗi truyền qua điện thoại.
Diệp Húc nhàn nhạt nói: “Ta đang ở cổng trường."
“Cổng trường? Được rồi, ngươi nhanh chóng đến văn phòng hiệu trưởng đi!” Đỗ Lỗi thở phào nhẹ nhõm nói.
“Được." Diệp Húc đáp lại.
Tiếp theo, hắn xoay người vẫy tay với hai tên học sinh kia: “Đỗ lão sư bảo ta tới văn phòng hiệu trưởng, hẹn gặp lại."
Diệp Húc nói xong thì chậm rãi đi về phía trước.
Chỉ để lại hai tên học sinh ngây ngốc đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Rất lâu sau, tên học sinh cao gầy mới buột miệng hỏi: “Diệp Húc... Rốt cuộc thì hắn là ai?"
Tên học sinh ục ịch nuốt nước bọt, nói: “Hắn là sinh viên năm nhất của đại học Hoa Thanh, là bạn học cùng lớp với chúng ta."
Vừa nói những lời này xong, hai người không khỏi liếc nhau một cái, sau đó chậm rãi cúi đầu, trên mặt tràn đầy suy sụp.
Mọi người đều là bạn cùng lớp, thế mà tại sao lại có sự khác biệt lớn như vậy chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận