Nhóm Chat Bao Lì Xì Chư Thiên

Chương 516: Thắng Lợi Liên Tục, Khen Thưởng!

Thật ra, khi thấy Diệp Húc từ lúc bắt đầu đã đi nước Thiên Nguyên, không chỉ có Thiên Cực ngạc nhiên mà Từ Khuyết và Phương Bình cũng ngây ngẩn cả người.
Bọn họ không hiểu lắm về đánh cờ nhưng cũng đã học các quy tắc cờ vây từ một số cuốn sách.
Thông thường, khi bắt đầu đi nước đầu tiên, người chơi cờ vây thường đi vị trí Chiêm Tinh, hoặc là các nước xung quanh các sao (*).
(DG: Trên bàn cờ vây có 9 chấm đen tượng trưng cho 9 sao. Thiên Nguyên là vị trí chính giữa của bàn cờ.)
Nhưng Thiên Nguyên là cái quái gì?
Đó không phải là bước phá cờ à?
Chẳng lẽ Diệp Húc thật sự không biết chơi cờ?
Thế nhưng, Diệp Húc và Tây Hoàng vẫn tiếp tục đánh cờ.
Bọn họ lại ngẩn người một lần nữa.
Vừa mới bắt đầu, bọn họ còn có thể căn cứ vào quy tắc cờ vây để hiểu một chút.
Nhưng, thời gian trôi qua, bọn họ càng ngày càng không hiểu.
Ở trong mắt bọn họ, trước mặt không còn là bàn cờ ô vuông, cũng không còn là quân cờ hai màu đen trắng đan xen nhau.
Thay vào đó, trong núi rừng nhấp nhô, vô số chiến binh đen trắng cầm lưỡi đao sắc bén, không ngừng gào thét chiến đấu.
Phương Bình, Thiên Cực và Từ Khuyết đều rất mạnh, có được tinh thần lần vô cùng đáng sợ.
Nói chung, vấn đề dù khó, phức tạp đến đâu thì trước mắt bọn họ đều nhẹ nhàng và sáng tỏ.
Lúc này, bọn họ nhìn ván cờ lại đầu váng mắt hoa.
Đến nỗi, sau khi bọn họ càng chăm chú theo dõi trận đấu, trên trán dần toát ra một tầng mồ hôi mỏng.
"Bang!"
Diệp Húc vẫn như lúc trước, hai ngón tay của hắn kẹp lấy quân cờ đen vững vàng đặt xuống bàn cờ.
"Xoạt!"
Trong mắt của Phương Bình, Thiên Cực và Từ Khuyết, những chiến binh đen trắng luôn rải rác trong rừng núi, tự mình chiến đấu.
Ngay sau đó, một đoàn chiến binh áo giáp đen đột ngột xông ra từ mặt đất và khu rừng rậm, trong tay bọn họ cầm những lưỡi đao sắc bén, vây những chiến binh áo giáp trắng vào giữa.
"Xùy!"
"Xùy!"
Các chiến binh áo giáp đen có sức chiến đấu kinh người, bọn họ vung kiếm lên rồi chém xuống, trong nháy mắt đã giết chết một nhóm chiến binh áo giáp trắng trên mặt đất, máu tươi bắn ra khắp nơi.
Vô cùng thê thảm.
Mà trên ván cờ, một quân cờ trắng lớn đã bị bao vây đàn áp, không thể cứu vãn nữa.
Tây Hoàng nhìn ván cờ thật lâu mới thở dài nói: "Ta thua rồi."
Lời này vừa nói ra, Phương Bình, Thiên Cực và Từ Khuyết mới định thần lại.
Sắc mặt của Thiên Cực tràn đầy vẻ khó tin.
Hắn là con trai của Tây Hoàng nên hắn biết rất rõ tài đánh cờ tuyệt vời mà cha mình có được.
Ngay cả Tây Hoàng cũng từng nói rằng lý do chủ yếu khiến tinh thần lực của mình mạnh như vậy là do chơi cờ vây mà có.
Nhưng, bây giờ tình huống là như thế nào?
Không ngờ hắn lại thua bởi một người trẻ tuổi chỉ mới Tông sư thất phẩm.
Diệp Húc mỉm cười hỏi: "Ván thứ nhất."
Vừa dứt lời, hắn lại một lần nữa đặt quân cờ đen vào vị trí Thiên Nguyên.
"Bang!"
Trong cung điện vang lên những âm thanh thanh thúy.
Cũng không biết là ảo giác hay có chuyện gì xảy ra.
Tất cả mọi người ở đây, bao gồm cả Tây Hoàng… Đều lờ mờ cảm thấy quân cờ đen đang tỏa ra một cột sáng màu đen.
Một lúc sau, Tây Hoàng cầm quân cờ trắng đáp xuống bàn cờ.
"Bang!"
"Bang!"
Sau đó, hai người bọn họ lại là người tới ta đi, không ngừng đánh cờ qua lại.
Một lát sau, cơ thể của Tây Hoàng hơi cứng lại, hắn mở miệng nói: "Ta nhận thua."
Diệp Húc nói: "Ván thứ hai."
Lúc này đây, Diệp Húc lại đặt một quân cờ đen xuống - Thiên Nguyên.
"Bang!"
Tây Hoàng há miệng thở dốc như thể muốn nói điều gì đó.
Thế nhưng, hắn lại thu lời nói trở về.
"Bang!"
"Bang!"
Lúc này, tốc độ của Diệp Húc trở nên nhanh hơn nhiều.
Tây Hoàng thì hoàn toàn ngược lại, mỗi một bước đi đều phải suy nghĩ rất lâu.
Nhưng, có đôi khi... Suy nghĩ chu đáo cũng không nhất thiết sẽ đạt được thành công.
Một ván này, Tây Hoàng vẫn tiếp tục nhận thua.
Diệp Húc mỉm cười nói: "Ván thứ ba."
Trong khi nói chuyện, hắn đã chuẩn bị cầm một quân đen lên rồi đặt xuống Thiên Nguyên
Tây Hoàng vội nói: "Ngươi đã đi trước ba ván rồi, ván thứ tư này để cho ta đi trước đi."
Ngay lập tức Phương Bình phản bác lại: “Như vậy sao được?
Tây Hoàng, vừa rồi ta nghe thấy ngươi nói Diệp Húc là hậu bối nên để cho hắn chọn trước.
Tại sao bây giờ lại thay đổi?"
Mặc dù Phương Bình cũng thấy được Diệp Húc đã thắng liên tiếp ba ván.
Thế nhưng, hắn cũng hiểu điều này không có nghĩa là năng lực chơi cờ của Tây Hoàng yếu.
Trái lại, năng lực chơi cờ của Tây Hoàng vô cùng đáng sợ.
Nếu như... Diệp Húc chỉ bắt đầu tính Thiên Nguyên mới có thể thắng lợi, vậy phải làm sao?
Diệp Húc lại không để bụng, nói: "Có thể."
Tây Hoàng giống như sợ Diệp Húc sẽ đổi ý, vội bắt chước Diệp Húc cầm quân cờ đen hạ xuống vị trí trung tâm Thiên Nguyên.
Khuôn mặt của Diệp Húc nở ra một nụ cười đầy ẩn ý.
"Bang!"
"Bang!"
Sau đó, hai người lại nhanh chóng chơi cờ giống như lúc trước.
Hai bên cùng đuổi đánh... Lại giao chiến với nhau.
Nhưng, kết quả lại là Diệp Húc đã bao vây phần lớn quân cờ đen với tốc độ nhanh hơn.
Tây Hoàng nhìn vào ván cờ rồi thở dài nói: "Ta nhận thua."
Phương Bình vui mừng thốt lên: "Ha ha ha! Bốn ván!
Chúng ta đã thắng bốn trận liên tiếp.
Ta, Diệp Húc, Từ Khuyết và Thương Miêu, tất cả chúng ta đều có thể qua cửa rồi!"
Sắc mặt của Tây Hoàng hiện ra vẻ bất đắc dĩ, hắn nói: “Chúng ta hãy chơi thêm một ván nữa đi.
Nếu lại thắng ván nữa, các ngươi có thể đưa Thiên Cực ra ngoài."
Phương Bình lập tức không vui, nói: "Thiên Cực cũng không ở cùng chúng ta, tại sao phải đưa hắn ra ngoài?"
Tây Hoàng nói: "Cứ thắng một ván, các ngươi sẽ nhận được phần thưởng.
Nếu thắng thêm một ván, các ngươi có thể nhận được nhiều phần thưởng hơn.
Ngoài ra, ta có thể cho ngươi biết một bí mật của Thiên Phần.
Thiên Phần có 13 cửa ải.
Nếu ngươi muốn vượt qua cửa ải cuối cùng thì cần có càng nhiều người càng tốt.
Nếu không, cuối cùng các ngươi sẽ chỉ thất bại mà thôi."
Phương Bình khẽ nhăn mày, suy nghĩ một lát mới nói: "Diệp Húc, ngươi còn có thể thắng không?"
Diệp Húc cười nói: "Đơn giản."
Đơn giản?
Có bao nhiêu khinh thường chứ?
Quá kiêu ngạo!
Tây Hoàng nhăn mày, nhấc quân cờ đen lên rồi đặt xuống vị trí sao.
"Bang!"
Diệp Húc hơi mỉm cười, sau đó cũng đặt một quân cờ xuống.
"Bang!"
"Bang!"
Hai người đi tới đi lui, không ngừng đấu cờ.
Sự thật đã chứng minh rằng cho dù đối phương có khó chịu đến đâu thì cái kết vẫn không thay đổi.
Phương Bình vui mừng nói: “Thắng rồi, lại thắng rồi!
Năm chiến thắng liên tiếp!
Cửa ải này quá đơn giản phải không?"
Đơn giản?
Lại là đơn giản!
Khuôn mặt già nua của Tây Hoàng không khỏi tối sầm lại.
Thế nhưng, gần như cả năm ván đấu đều bị giết không còn một mảnh giáp.
Thất bại thảm hại, vô cùng thảm hại!
Điều này không hề đơn giản, nhưng nó là gì?
Tây Hoàng không phản bác được chút nào.
Phương Bình lại nói: “Phần thưởng mà ngươi vừa nói ở đâu?
Nhanh lấy nó ra đây đi."
Tây Hoàng thản nhiên vung tay lên.
"Xoạt!"
Có năm luồng áng sáng vàng, hai trong số đó rơi xuống chỗ Diệp Húc, ba luồng sáng còn lại đi đến chỗ Phương Bình, Từ Khuyết và Thương Miêu, khiến cơ thể của bọn họ được bao quanh bởi ánh sáng vàng, tỏa ra rất nhiều hơi thở thần thánh.
Thật lâu sau, Từ Khuyết mới mở mắt ra, hắn kích động kêu lên: “Thật tốt quá, kim cốt, kinh mạch, tinh thần lực của ta… Tất cả đều tăng mạnh!
Ta cảm giác mình sẽ sớm trở thành Tông sư bát phẩm!"
Phải biết rằng, Từ Khuyết vừa mới trở thành Tông sư thất phẩm mà thôi.
Lúc này mới qua bao lâu chứ?
Còn chưa đến một ngày!
Hắn đã chạm ngưỡng Tông sư bát phẩm rồi.
Tốc độ này thật sự rất khủng khiếp.
Cũng không có gì kỳ lạ khi Từ Khuyết vui vẻ như vậy.
Sắc mặt của Phương Bình cũng tràn đầy vui sướng.
Rõ ràng, hắn đã thu hoạch được rất nhiều.
Chỉ có một mình Thiên Cực giống như một người phụ nữ đầy oán hận, sắc mặt cay đắng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận