Nhóm Chat Bao Lì Xì Chư Thiên

Chương 189: Đã đến, đại tài!

Theo thời gian trôi qua, càng ngày càng nhiều người thân và bạn bè đi tới khách sạn Phong Lai.
Người nhiều, mọi người khó tránh khỏi nói chuyện phiếm, nghị luận.
“Thi đậu đại học Hoa Thanh, đặt ở thời xưa chính là Trạng Nguyên!”
“Diệp gia ra nhân tài!”
“Sau này Diệp Húc tốt nghiệp, liền khó lường.”
“Đại học Hoa Thanh xác thật ghê gớm, nhưng, sau này có thể thành cái dạng gì, ai lại biết được chứ? Ta nghe nói có sinh viên của đại học Hoa Thanh sau khi tốt nghiệp, liền đi bán thịt heo.”
“Phải không? Còn phải xem tình hình phát triển sau này của cá nhân.”
“Còn chỗ ngồi này, không biết sắp xếp như thế nào, vì sao ta lại ngồi ở trong góc thế này a?”
……
Vạn Vân tính thời gian và nhân số, cảm thấy hẳn là gần đủ rồi.
Vì thế, chậm rãi đi về phía đại sảnh khách sạn.
Cũng lên tiếng nói: “Lát nữa mọi người đừng khách khí, hảo hảo ăn, hảo hảo uống ha!”
“Nhất định, nhất định!” Đám người thân và bạn bè nhao nhao đáp lại.
Lúc này, một chiếc xe Mercedes-Benz, vững vàng ngừng ở cửa khách sạn.
Sau đó, Vương Tề mặc Đường trang cùng với Vương Thi Tuệ mặc váy trắng liền đi đến.
“Vạn tỷ, Diệp tiên sinh, xin lỗi, trên đường kẹt xe đôi chút, nên đến trễ.” Vương Tề nói, cũng đưa ra một món quà.
Vạn Vân tiếp nhận hộp quà, chỉ cảm thấy có chút nặng trĩu.
Vì thế, thuận tay mở hộp quà ra, một pho tượng Kim Trạng Nguyên, liền xuất hiện ở trong tay Vạn Vân.
Vương Tề giải thích nói: “Cái pho tượng Kim Trạng Nguyên này là ta tự tay chế tạo ra, chúc mừng Diệp Húc được cử đi học đại học Hoa Thanh.”
“Kim Trạng Nguyên? Đây là làm bằng vàng ư?” Vạn Vân hỏi.
“Đúng vậy.” Vương Tề đáp.
Vạn Vân lại hỏi: “Vàng ròng?”
“Vàng ròng.” Vương Tề nói.
“Hảo, ha ha ha!” Vạn Vân mừng rỡ nói, “Dùng vàng ròng chế tạo Kim Trạng Nguyên, thật là quá đẹp, cảm ơn vị này…… Đúng rồi, ngươi họ gì?”
“Ta là Vương Tề, lần trước chúng ta ở khách sạn Hào Thái gặp……”
Nhưng mà, không chờ Vương Tề nói xong, Vạn Vân liền lại kêu lên: “Cảm ơn món quà Kim Trạng Nguyên này của Vương Tề.”
Đồng thời, giơ cao Kim Trạng Nguyên lên.
Bộ dáng kia, thật giống như một vận động viên vừa mới vô địch thế giới, là đắc ý như thế.
Các khách khứa trong đại sảnh thấy vậy, nhao nhao ném ra ánh mắt hâm mộ.
Không ít người còn lấy điện thoại ra, liên tục nhấn nút chụp, phát ra một âm thanh nghị luận.
“Kim Trạng Nguyên lớn như vậy, chắc cũng khoảng mấy kg?”
“Sao mà mấy kg được? Bên trong hẳn là rỗng tuếch.”
“Nói không chừng là mạ đồng.”
“Vương Tề? Giống như đã nghe qua cái tên này ở đâu rồi.”
Lúc này, có người đột nhiên kêu lên: “Không phải rỗng tuếch, càng không phải mạ đồng! Bởi vì, Vương Tề là người sáng lập của Vương Phúc châu báu!”
Lời này vừa nói ra, mọi người ở hiện trường đều kinh ngạc.
Vương Phúc châu báu, đó chính là công ty châu báu nổi tiếng nhất ở Hán thị.
“Không sai, đúng là người sáng lập của Vương Phúc châu báu, không lâu trước đây bọn họ vừa mới mở một chi nhánh mới, khi đó Vương Tề còn tới hiện trường!”
“Trời ạ! Người sáng lập của Vương Phúc châu báu vậy mà tới.”
……
Vạn Vân cũng rất nhanh nghe được âm thanh của mọi người, thấp giọng hỏi: “Ngươi là người sáng lập của Vương Phúc châu báu?”
“Đúng vậy.” Vương Tề đáp.
“Sao ngươi không nói sớm a.”
Sau đó, Vạn Vân cao giọng cười to, nói: “Ha ha ha! Tuy rằng, ta biết người sáng lập của Vương Phúc châu báu - Vương Tề tiên sinh vẫn luôn rất thưởng thức Diệp Húc nhà chúng ta.
Nhưng, ta cũng biết rằng ngài rất bận, còn tưởng rằng không tới chứ.
Mau, người sáng lập của Vương Phúc châu báu - Vương Tề tiên sinh, xin mời ngồi.”
Vương Tề và Vương Thi Tuệ nghe Vạn Vân nói, khóe miệng hơi hơi run rẩy một chút.
Một giây trước, Vạn Vân còn giống như căn bản không quen biết Vương Tề.
Một giây sau đó, thật giống như đã là anh em kết nghĩa với Vương Tề.
Thay đổi này…… Cũng quá nhanh.
Vì thế, dưới ánh mắt chăm chú và hâm mộ của tất cả người thân và bạn bè, Vạn Vân mời Vương Tề vào chỗ ngồi.
“Xuy!”
Lúc này, một chiếc xe cảnh sát ngừng ở cửa khách sạn.
Sau đó, Đoạn Siêu bước nhanh đi ra, cười nói: “Hy vọng không có tới trễ.”
Vạn Vân không khỏi nghi hoặc nói: “Ngươi là……”
Đoạn Siêu trả lời nói: “Ta là giáo viên chủ nhiệm của trường học linh giả Hán thị, đồng thời, cũng là trung đội trưởng của đội Chấp Pháp ở Hán thị.”
Khuôn mặt của Vạn Vân, nháy mắt nở nụ cười, nói: “Thì ra là…… Đúng rồi, ngươi họ gì?”
“Ta tên là Đoạn Siêu.”
“Nga, thì ra là trung đội trưởng Đoạn Siêu của đội Chấp Pháp, Diệp Húc nhà chúng ta cũng thường xuyên nhắc tới ngươi a.
Nếu không phải ngươi dốc lòng dạy dỗ ở trường học, hắn cũng tuyệt đối không thể nào nhanh như vậy liền trở thành nhất phẩm linh giả, hơn nữa còn đạt được thành tích tốt trong cuộc tranh tài linh giả trẻ tuổi.
Thậm chí, hiện giờ còn được cử đi học đại học Hoa Thanh.
Nào, mời vào trong.” Vạn Vân cao giọng nói.
Trong lòng Đoạn Siêu cười khổ một trận.
Diệp Húc thật sự có nhắc qua ta sao?
Vừa nãy ngươi ngay cả tên của ta cũng không biết a.
Mặt khác, dốc lòng dạy dỗ Diệp Húc, giúp hắn trở thành nhất phẩm linh giả?
Dạy dỗ hắn đi đại tiện như thế nào à?
Tuy rằng, trong lòng Đoạn Siêu nghĩ như vậy.
Nhưng, trên mặt hắn vẫn là tươi cười, chậm rãi đi vào khách sạn.
Đám người thân và bạn bè thấy vậy, lại lộ ra vẻ kinh ngạc lần nữa.
Phải biết rằng, ở trong mắt người thường, thành viên của đội Chấp Pháp đều cực kỳ ghê gớm.
Huống chi còn là trung đội trưởng.
Điều này đã có thể nói là một quan chức cấp cao mà người khác phải ngưỡng mộ.
Càng chưa từng nghe qua chuyện trung đội trưởng của đội Chấp Pháp, tự mình tham gia tiệc lên lớp của học sinh.
“Khách nhân đã tới đông đủ rồi, phục vụ, chuẩn bị lên món đi!” Vạn Vân cười kêu lên.
“Xuy!”
Vừa dứt lời, một chiếc MPV ngừng ở cửa khách sạn.
Sau đó, hai gã nam tử trung niên mặc áo sơmi màu trắng, bước ra.
“Nhiệt liệt chúc mừng Diệp Húc đồng học, được đại học Hoa Thanh trúng tuyển trước!” Trong đó, một nam tử cất cao giọng nói.
Đám người thân và bạn bè nghe thấy, nhao nhao nhìn sang.
Một vài người không khỏi khẽ nhíu mày, thấp giọng lẩm bẩm nói: “Hình như ta gặp qua người kia ở đâu rồi……”
“Đề đốc, là Lý đề đốc của Hán thị chúng ta!”
“Không sai, là Lý đề đốc, ngày hôm qua ta còn gặp hắn trong bản tin.”
“Lý đề đốc vậy mà tới!”
“Thế thì người bên cạnh Lý đề đốc lại là ai?”
“Đúng…… Hình như là Hà Tổng đốc của tỉnh Bắc Hồ chúng ta……”
“Hà Tổng đốc? Đúng vậy, đúng vậy! Chính là Hà Tổng đốc!”
“Trời ạ, ta vậy mà tận mắt thấy Hà Tổng đốc và Lý đề đốc.”
Đại sảnh khách sạn rất nhanh trở nên ầm ĩ, trên mặt tất cả người thân và bạn bè đều đầy vẻ kích động.
Hà Tổng đốc, Lý đề đốc, hai người đó đều là đại nhân vật siêu cấp cao cao tại thượng.
Ngay cả Vạn Vân, cũng hơi hơi sửng sốt một chút.
Hà Tổng đốc lúc trước xem qua ảnh của Vạn Vân, cho nên, trước tiên nhận ra nàng.
“Vạn nữ sĩ, chào ngươi.” Hà Tổng đốc nói.
Lúc này Vạn Vân mới phản ứng lại, kích động nói: “Hà Tổng đốc, Lý đề đốc, chào các ngươi, chào các ngươi!”
Hà Tổng đốc nói: “Tới tương đối vội vàng, cũng không kịp lựa chọn quà.
Cho nên, chữ viết tay của ta coi như là quà mừng, hy vọng ngươi không ghét bỏ.”
Khi nói chuyện, chậm rãi đưa ra một quyển trục.
Chữ của Tổng đốc!
Trân quý biết bao?
Vạn Vân vội nói: “Không ghét, không ghét, sao lại ghét bỏ được?”
Dứt lời, mở ra quyển trục.
Ngay sau đó, bốn cái chữ lớn cứng cáp mạnh mẽ, bừng bừng trên giấy.
Bắc Hồ Đại Tài!
Bạn cần đăng nhập để bình luận