Nhóm Chat Bao Lì Xì Chư Thiên

Chương 533: Đột Biến, Chém Giết!

Đến tận đây, cả bốn gã áo đen đều đã chết.
Cũng đúng vào lúc này…
Bầu trời đêm vốn trăng sáng sao thưa, yên tĩnh như nước, đột nhiên mây đen quay cuồng, gió mạnh rống giận, toàn bộ thế giới bỗng nhiên tối lại, duỗi tay không thấy năm ngón, như đang ở U Minh, xung quanh rét lạnh đến thấu xương.
Làm người có loại cảm giác sởn cả tóc gáy.
“Ầm ầm ầm!”
“Ầm ầm ầm!”
Ngay sau đó, bầu trời đêm yên tĩnh đột nhiên vang lên âm thanh rung như tiếng sấm.
Vô số con rắn thật lớn, nhanh chóng vặn vẹo, tràn ra, gần như muốn xé rách màn đêm đen nhánh ra từng mảnh nhỏ.
Gió thổi ngày càng mạnh.
Sấm càng thêm vang dội.
Khắp màn trời, giống như bất cứ khi nào cũng có thể sập xuống.
Mọi người co lại một đoàn, run bần bật.
“Xoạt!”
Hướng gió đột nhiên thay đổi, kéo theo mây đen hình vòi rồng, đang không ngừng xoay tròn.
Mà ở ngay giữa lốc xoáy, chợt lóe ra tia sáng đỏ như máu lóa mắt.
Dữ tợn, khủng bố.
“Thật to gan!”
Một âm thanh uy nghiêm hùng hồn vang vọng đất trời, tiếng ồn vang lên ong ong bên tai tất cả mọi người, làm lòng người run rẩy, vừa kinh ngạc, vừa vô cùng sợ hãi.
Ngay sau đó, phía trên trời cao lại vang lên một âm thanh nặng nề.
“Hả? Hơi thở này … Không sai, đây đúng là hơi thở đã chém giết Vương huynh, Vực Sâu huynh, giao bọn họ cho ta, có được không?”
Người kia trầm mặc một lát, mới nói: “Nếu đệ đã muốn báo thù giúp huynh, ta đây cũng nên nhường.”
“Cảm ơn ngươi.”
Ngay sau đó, chính giữa lốc xoáy bỗng xuất hiện một móng vuốt ngón tay cái thô to chuyển động, giơ cao lên trời.
Móng vuốt vừa ra, trời đất tan vỡ, nhà cửa đổ sập, núi lửa phun trào.
Tất cả sinh linh… Cầm lòng không được quỳ sát trên mặt đất, run bần bật.
Trọng Lâu không hổ là một thế hệ Ma Tôn, hắn cũng không sợ hãi chút nào.
Ngược lại…
Trọng Lâu đứng thẳng sừng sững, hai tròng mắt như điện, nhìn thẳng lên móng vuốt giữa trời, máu nóng quay cuồng, ý chiến đấu dạt dào.
Nửa ngày, hắn mới dùng giọng điệu vui vẻ khó có thể che giấu, nói: “Đại nhân Chúa Cứu Thế, có thể để người này lại cho ta giải quyết không?”
Diệp Húc gật đầu, nói: “Được.”
“Cảm ơn đại nhân Chúa Cứu Thế!” Trọng Lâu vui vẻ nói.
Tiếp theo, sau lưng hắn xuất hiện hai cánh màu đen, từ từ mở ra, cả người nhanh chóng hóa thành vầng sáng màu đen, bay nhanh tới chỗ móng vuốt.
Hai tròng mắt Trọng Lâu gắt gao nhìn chằm chằm qua, giơ tay gọi ra thanh kiếm năng lượng màu đen, sức mạnh mạnh mẽ thổi quét, đột nhiên chém ra.
“Xoạt!”
Móng vuốt lập tức như thân cây bị rìu sắc bén chém đứt, phát ra một âm thanh nặng nề, nứt ra một cái khe thật sâu, máu màu vàng, giống như dung nham chậm rãi chảy xuôi xuống.
“To gan lắm!”
Trên trời cao truyền đến một tiếng hét to, khắp trời đất cũng rung động theo đó.
Vết thương lớn trên móng vuốt nhanh chóng trở lại như cũ, tiếp theo, một quái vật thân cao ngàn trượng, cả người phủ trong khí đen vô tận, chui ra từ trong cơn vòi rồng.
Nó dùng con ngươi lóa mắt như mặt trời, gắt gao nhìn chằm chằm Trọng Lâu, lạnh lùng quát: “Con sâu nhỏ, ngươi thật to gan!”
Trọng Lâu quát lạnh một tiếng, nói: “To con nên nghĩ mình mạnh lắm sao?
Vậy được rồi…”
“Xoạt!”
Lập tức, xung quanh Trọng Lâu cũng theo đó, khí đen dần tỏa ra nồng nặc.
Cũng ngay lúc này, cả người hắn nhanh chóng to lên, to lên.
Cuối cùng, to bằng cả quái vật đứng đối diện.
Hắn giơ kiếm trong tay lên cao, gió mạnh gào thét, sau đó đột nhiên bổ về phía quái vật.
Con ngươi quái vật chợt co lại, tụ ra một tấm chắn cổ xưa, chắn lên phía trước.
“Đông!”
m thanh đinh tai nhức óc, vang vọng qua lại trong đất trời.
Sóng năng lượng khủng bố, nhanh chóng lan ra bốn phương tám hướng.
Trọng Lâu cũng không chỉ đánh một đòn, mà lần nữa điều khiển thanh kiếm, đột nhiên bổ xuống, mà quái vật cũng không ngừng dùng tấm chắn ngăn cản.
“Đông!”
“Đông!”
m thanh vang dội hết đợt này đến đợt khác.
Màn trời không ngừng rạn nứt, làm cả ngọn núi hóa thành bột mịn… Toàn bộ thế giới giống như bất cứ lúc nào cũng có thể bị xé rách ra.
“Đông!”
Ngay lúc âm thanh lớn này vang lên, khiên trong tay quái vật đột nhiên xuất hiện vết nứt nhẹ, cuối cùng, ầm ầm vỡ ra.
Mà thanh kiếm trong tay Trọng Lâu cũng không ngừng lại, mà tiếp tục chém thẳng một nhát lên gương mặt quái thú.
“Xoạt!”
Máu màu vàng bắn ra đầy trời.
Một vết thương thật dài hiện lên trên mặt quái thú.
“A! Ngươi dám làm ta bị thương!
Đồ khốn, đồ khốn, đồ vô liêm sỉ!”
Tiếng kêu thảm thiết chói tai, vang vọng đất trời.
Một ít người… Bởi vì sóng âm lớn này, thất thiếu chảy máu, vô cùng thê thảm.
Ngay sau đó, ở trên trời cao, giọng nói hùng hồn kia lại lần nữa vang lên.
“Lão đệ ác ma, để ta giúp ngươi một tay.”
Dứt lời, lại một móng vuốt chui ra từ trong vòi rồng.
Diệp Húc nhàn nhạt nói: “Ngươi chạy tới xem vui làm gì?
Quái vật kia đang đối đầu với Trọng Lâu.”
Tiếp theo, Diệp Húc nhẹ nhàng giơ một ngón tay về phía vòi rồng.
“Xoạt!”
Tia sáng vàng chiếu ngàn trượng, nhanh chóng tỏa ra.
Cuối cùng, giống như dùng laser cắt đậu hủ, vô cùng nhẹ nhàng chui vào tận đáy sâu nhất qua móng vuốt.
“Ầm!”
Ngay sau đó, móng vuốt… Thậm chí, quái vật còn chưa từ long cuốn trung hiện ra, giống như bọt khí, ầm ầm nát ra, đầy trời máu màu vàng, tùy ý bay lả tả.
Sau khi rơi trên mặt đất, ngọn lửa lại bốc cháy liên miên.
Bầu trời đen nhánh, đột nhiên đỏ tươi cả một mảnh.
Ngay vào lúc này, một đợt âm thanh thê thảm, vang vọng khắp đất trời.
“Xoạt!”
Máu loãng đỏ tươi đầy trời, không ngừng bay xuống.
Trời khóc mưa máu!
Đất trời thê lương!
Chí Tôn ngã xuống!
“Cái gì?” Quái vật vốn đang đấu với Trọng Lâu, lúc này vừa kinh ngạc vừa sợ hãi kêu to.
Hắn vốn cũng không rõ vừa rồi xảy ra chuyện gì.
Đã chết, không ngờ thần Vực Sâu thật đã chết!
Một đòn.
Một đòn đã chém chết thần Vực Sâu.
Đó chính là thần Vực Sâu đó!
Chém chết thần Vực Sâu dễ dàng như thế, vậy nhất định cũng có thể giết chết mình.
Quái thú nghĩ đến đây, càng thêm hoảng loạn, trong lòng hiện ra ý muốn rút lui.
Trọng Lâu lặng lẽ nhìn mắt Diệp Húc, trên mặt hiện lên vẻ kính nể khó có thể che giấu.
Hắn đấu với quái vật khoảng thời gian, đã rất rõ đối phương có được sức mạnh cỡ nào.
Nhưng, Diệp Húc chỉ tùy ý giơ một ngón tay, đã giết chết Chí Tôn.
Loại sức mạnh này … thực sự quá khủng bố!
Có điều, hắn với đối thủ của mình, cũng không ngừng tấn công.
Thậm chí, trở nên ngày càng mạnh mẽ, lẫm liệt.
Bởi vì, hắn sợ Diệp Húc ghét bỏ mình chiến đấu đã lâu còn chưa thể thắng được đối thủ, do đó giúp mình tiêu diệt kẻ địch.
Một bên ý chiến đấu dạt dào, một bên lòng sinh ý muốn lui.
Một tăng, một giảm, cao thấp nhanh chóng được phân rõ.
“Xoạt!”
Lại một kiếm chém mạnh lên người quái vật.
Kế tiếp, là nhát thứ hai, đệ thứ hai, nhát thứ ba…
“Xoạt!”
Máu tươi màu vàng không ngừng phun vãi ra từ trên người quái vật.
Cả người quái vật bị thương nặng, cũng không dám ham chiến nữa, xoay người bỏ chạy.
Nhưng, Trọng Lâu lại không cho nó cơ hội.
Chỉ thấy…
Cả người Trọng Lâu chợt lóe lên, biến thành hơn mười ảo ảnh, bao vây quanh người quái vật.
Các loại ảo ảnh này hoặc đâm, hoặc bổ, hoặc chém, hoặc đá…
Đánh ra hàng loạt chiêu thức khác nhau, cùng lúc tấn công thẳng tới chỗ quái vật.
Ngay sau đó, trên người quái vật nhanh chóng hiện vết thương dày đặc, trông như mạng nhện.
“Xoạt!”
Máu màu vàng nóng hổi từ trong vết thương phun trào ra.
Sau đó, từng miếng thịt lớn cùng nhau rơi xuống trên mặt đất, vang lên từng đợt âm thanh nặng nề.
Bạn cần đăng nhập để bình luận