Nhóm Chat Bao Lì Xì Chư Thiên

Chương 381: Đánh mười người, một trăm người!

Chân Long đại tái, bảng Chân Long!
Đây là chuyện làm người ta đỏ mắt đến cỡ nào.
Tiếp theo, Diệp Húc chậm rãi rời khỏi lớp học trong ánh mắt hâm mộ của các bạn học.
Rồi sau đó, tất cả học sinh biến hâm mộ thành sức ăn, đồng thời đẩy nhanh tốc độ ăn thịt, khiến lớp học càng thêm sôi động.
...
Diệp Húc đương nhiên là vui vẻ vì không cần phải ngồi ngốc trong lớp.
Rốt cuộc thì đi học gì đó làm sao sánh bằng nói chuyện phiếm trong nhóm chứ?
Nhóm chat Bao lì xì Chư Thiên.
Quách Tương: Oa! Trước kia ta đã cảm thấy Naruto rất đáng yêu rồi, không ngờ Boruto cũng đáng yêu như vậy.
Hinamori Amu: Đúng là Boruto rất đáng yêu, còn nữa, hắn và Mitsuki rất xứng đôi, không biết khi nào thì hai người mới kết hôn đây?
Boruto:...
Naruto: Sau khi ta làm Hokage sẽ phải bận rộn như vậy?
Namikaze Minato: Vậy ngươi muốn thế nào?
Naruto: Ta cho rằng chỉ cần mỗi ngày ăn mì sợi, chơi trò chơi là được rồi.
Namikaze Minato: Ngươi nằm mơ đi.
Tần Thủy Hoàng: Bất cứ người cầm quyền nào đều không thể nhẹ nhàng.
Naruto: Vậy tại sao ta lại thấy ngươi ngâm mình trong nhóm mỗi ngày chứ?
Tần Thủy Hoàng: Ta là ngoại lệ, bởi vì ta là Thiên Cổ Đệ Nhất Đế!
Naruto: Vậy sau này ta sẽ trở thành Thiên Cổ Đệ Nhất Hokage! Nhe răng.jpg.
Orochimaru: Xem xong


Boruto


, lại nghiên cứu Chong Chóng Tre, hiện tại ta rất có hứng thú với sự kết hợp giữa khoa học kỹ thuật và nhẫn thuật.
Aizen: Có lẽ reiatsu và khoa học kỹ thuật cũng có thể kết hợp, hẳn sẽ có được lực lượng không tồi.
Lam Vong Cơ: Nếu như vậy thì ta cũng có thể thử kết hợp pháp thuật với khoa học kỹ thuật.
Na Tra: Hừ, khoa học kỹ thuật có ích lợi gì chứ!
(Trong lòng Na Tra: Oa! Khoa học kỹ thuật thật quá thú vị, không biết ta có thể kết hợp một chút hay không?)
Diệp Vấn: Khoa học kỹ thuật…… Qủa thật là thứ vô cùng hữu dụng.
Quách Tương: Diệp Vấn, thế giới của các ngươi bắt đầu chiến tranh rồi à?
Diệp Vấn: Ừ, nước Nhật đã chiếm được thành phố của chúng ta.
Hồng Thất Công: Nói như vậy…… Ngươi sắp bắt đầu đánh nhau với bọn họ? Ngươi muốn đánh mười người?
Quách Tương: Đúng vậy, đó là khúc xuất sắc nhất, đến lúc đó ngươi phải phát sóng trực tiếp đấy.
Diệp Vấn: Được.
Lúc này, Thế giới Diệp Vấn.
Nhà máy than đá.
“Diệp sư phó, tới ăn khoai lang." Một người đàn ông nói.
“Cảm ơn." Diệp Vấn đáp lại.
“Đạp đạp đạp!"
Lúc này, đằng xa truyền đến những tiếng bước chân dồn dập.
Một nhóm lính Nhật bước nhanh tới.
Trong đó, một người tướng sĩ hét to: “Nước Nhật chúng ta tôn trọng võ thuật! Trong các ngươi, nếu ai có thể đánh bại một võ sĩ thì sẽ nhận được một bao gạo. Có ai muốn tới luận võ không?"
Nhà máy than đá yên tĩnh một lúc.
Tiếp theo, có người nhấc tay nói: “Ta muốn đi!"
“Ta cũng phải đi!"
“Ta nữa!"
...
Người đàn ông đưa khoai lang cho Diệp Vấn cũng lên tiếng: “Ta đi."
Diệp Vấn đã xem


Diệp Vấn


, đương nhiên biết trận luận võ này sẽ xảy ra chuyện gì.
Hắn giữ chặt người đàn ông kia, thấp giọng nói: “Ngươi đừng đi."
“Diệp sư phó, đây chính là cơ hội hiếm có! Ngươi không những có thể đánh người Nhật mà còn nhận được gạo!” Người đàn ông kia đang phân trần, sau đó nhanh chóng đuổi kịp đội ngũ lớn.
Diệp Vấn có chút do dự, sau đó cũng đi theo.
Rất nhanh, đoàn người đã đi tới một quảng trường rộng lớn, xung quanh là những võ sĩ với ánh mắt sắc bén.
Không khí ở hiện trường vô cùng lạnh lẽo.
Diệp Vấn nhìn một vòng, sau đó yên lặng mở hệ thống phát sóng trực tiếp ra.
Quách Tương: Đây là…… Mọi người sắp bắt đầu luận võ à?
Tần Thủy Hoàng: Những người đó chính là lính Nhật?
Hồng Thất Công: Diệp Vấn, lát nữa ngươi phải đánh cho tốt vào đấy!
Diệp Vấn: Được rồi.
...
Thế giới Diệp Vấn.
Lúc này, một người đàn ông đã bước lên võ đài ở giữa quảng trường.
“Ta muốn khiêu chiến một người."
Một võ sĩ bước tới, đầu tiên là khom lưng cúi chào.
Rồi sau đó, hắn ta lao về phía người đàn ông như một con dã thú.
Người đàn ông không ngờ rằng đối thủ sẽ tấn công bất ngờ, nhất thời không kịp phản kháng.
“Ầm!"
Hắn ăn một đấm, bị đánh lùi về sau mấy bước.
Lúc này, tên võ sĩ kia lại vung nắm đấm lên lần nữa.
Phản ứng của người đàn ông cũng được coi là nhanh nhẹn, hắn thành công lắc mình tránh né.
Nhưng trước đó hắn đã ăn một đấm, đang rơi vào hoàn cảnh cực kỳ bất lợi.
Sau khi né tránh và đối kháng mấy chiêu, cuối cùng hắn đã mắc sai lầm và bị đấm một lần nữa.
Tiếp theo, là bị đá hai lần.
“Ầm!"
“Ầm!"
Sau khi bị đánh liên tục, người đàn ông bay lộn ngược ra ngoài như một cái bao cát, hộc ra một ngụm máu lớn.
Nhưng tên võ sĩ kia không từ bỏ, hắn lại lao tới, dùng chân kẹp đầu của người đàn ông kia.
Tiếp theo, hắn không quan tâm tiếng hô đầu hàng mơ hồ của đối phương, đột nhiên vặn chân lại.
“Răng rắc!"
Cổ của người đàn ông kia đã bị gãy.
Thấy vậy...
Tất cả mọi người đứng phía dưới đều nổi giận.
“Các ngươi muốn làm gì?"
“Hắn đã đầu hàng rồi!"
“Tại sao các ngươi lại giết hắn?"
“Chết tiệt!"
...
Quần chúng xúc động, không ngừng rống to.
“Phanh!"
Lúc này, một tên tướng sĩ đột nhiên bóp cò súng, bắn chết một người Hoa Hạ la lớn tiếng nhất ngay tại chỗ.
“Bùm!"
Máu bắn tung tóe khắp nơi, vô cùng khủng bố.
Toàn bộ hiện trường lập tức yên tĩnh, không một tiếng động.
Lúc này, mọi người mới ý thức được, quê hương của mình đã bị nước Nhật đánh chiếm.
“Còn có ai muốn luận võ không?” Tên tướng sĩ cao giọng hỏi.
“Ta!” Diệp Vấn phẫn nộ hét to.
Mặc dù hắn đã từng xem


Diệp Vấn


, biết hành vi của đám lính Nhật.
Nhưng sau khi tự thể nghiệm và tận mắt nhìn thấy thì lửa giận trong lòng hắn dâng lên.
Có người đứng bên cạnh lập tức khuyên bảo: “Diệp sư phó, ngươi đừng đi! Bọn họ căn bản không coi chúng ta là con người, bọn họ chỉ muốn giết chết chúng ta mà thôi!”
“Đúng vậy, Diệp sư phó, ngươi đừng ra đó."
...
Nhưng Diệp Vấn đã phẫn nộ đến cực điểm, căn bản không có nghe lời mọi người khuyên bảo.
Hắn lại hét lớn lần nữa: “Ta muốn đánh!"
...
Nhóm chat Bao lì xì Chư Thiên.
Quách Tương: Đám người Nhật đó thật đáng ghét, Diệp Vấn, cố lên!
Hồng Thất Công: Diệp Vấn, dạy cho bọn hắn một bài học đi.
Tần Thủy Hoàng: Đám người Nhật hèn hạ, dám đối xử với hậu bối của ta như vậy, thật sự đáng chết!
Ellen: Thật là làm người chán ghét.
Lâm Chánh Anh: Ai.
Quách Tương: Nếu lát nữa Diệp Vấn đánh bại đám lính Nhật kia thì bọn họ có nổ súng không?
Quách Tương: Hiện tại, Diệp Vấn có thể đỡ đạn sao?
Quách Tương: Đại ca Chúa Cứu Thế, ngươi phải giúp hắn nha.
Chúa Cứu Thế: Yên tâm, Diệp Vấn sẽ không sao đâu.
...
Thế giới Diệp Vấn.
Diệp Vấn đã bước lên lôi đài.
Lúc này, cơn tức giận của hắn tựa như núi lửa phun trào một cách mãnh liệt.
Hắn nắm chặt hai tay lại, quét nhìn xung quanh một vòng với đôi mắt lạnh lẽo, cao giọng hét lớn: “Ta muốn đánh một trăm người!"
“Ngươi nói cái gì?” Tên tướng sĩ Nhật đứng ở nơi xa trầm giọng hét lớn, hắn nâng họng súng tối om lên rồi nhắm ngay Diệp Vấn, ngón tay chạm vào cò súng.
Phải biết rằng, bây giờ ở hiện trường có tổng cộng vừa đúng một trăm võ sĩ.
Diệp Vấn lại muốn khiêu chiến toàn bộ, chuyện này quả thực chính là khinh thường, là một sự vũ nhục đối với bọn họ!
Người quan quân bên cạnh đẩy súng của tên tướng sĩ kia lên cao, quát lớn: “Không được phép dùng súng!"
“Vâng!” Tên tướng sĩ nước Nhật đáp lại.
Tên quan quân nọ cảm thấy chuyện này thú vị, lên tiếng: “Không phải hắn muốn khiêu chiến một trăm người sao? Được rồi, cứ để cho hắn khiêu chiến đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận