Nhóm Chat Bao Lì Xì Chư Thiên

Chương 385: Xuất Hiện, Triệu Hoán!

Trong một cung điện nguy nga.
Trong đại sảnh, vô cùng tối tăm, tràn ngập một ít khí lạnh.
Năm người đàn ông mặc trường bào màu đen, cứ lẳng lặng đứng ở bên trong, giống như u linh, vô cùng rợn người.
“Xoạt xoạt!”
Ngay sau đó, quanh thân năm người đột nhiên tràn ngập ra khí đen dày đặc, cũng ẩn ẩn ngưng tụ ra một đôi cánh màu đen ở sau lưng.
Năm người đột nhiên mở ra con ngươi màu đỏ tươi như máu, phun ra một hơi thở mạnh mẽ.
“Lực lượng, lực lượng, khặc khặc... Vô tận lực lượng, tăng thêm đi.”
“Đây nhất định là lực lượng của đại nhân Ma Vương ban cho chúng ta.”
“Cảm ơn đại nhân Ma Vương!”
“Cảm ơn đại nhân Ma Vương!”
“Xin đại nhân Ma Vương yên tâm, chúng ta nhất định làm cho toàn bộ thế giới này bị bao trùm trong bóng tối! Làm cho tất cả mọi người đều bị chúng ta khống chế!”
Năm người hưng phấn kêu to.
Rồi sau đó, chậm rãi vẫy đôi cánh sau lưng, vút lên vô tận trời cao, bay nhanh đi.
Bọn họ nhìn xuống phía dưới, giống như ác ma đáng sợ, làm lòng người run rẩy.
...
Ở một nơi khác, đám người Diệp Húc và Sa Tiểu Quang, đi trên đường lớn có vô số hố to, với vách tường xiêu xiêu vẹo vẹo, một bé trai mặc quần đùi màu trắng, xuất hiện ở phía trước.
“Thúc Siêu!” Sa Tiểu Quang hưng phấn kêu lên.
Thúc Siêu đẩy đẩy mắt kính trên mũi, nói: “Tiểu Quang.”
Đồng thời, dùng ánh mắt hơi có chút kinh ngạc và nghi hoặc, quét qua đám người Diệp Húc.
Sa Tiểu Quang lập tức giải thích nói: “Bọn họ chính là anh hùng, tới giải cứu thế giới chúng ta! Ngươi nhìn toàn thân bọn họ toàn là trang bị cực phẩm... Thế giới chúng ta rất nhanh sẽ có lại ánh sáng!”
Fubuta chớp đôi mắt một chút, nói: “Thúc Siêu? Người này... Gọi là thúc Siêu?”
Dừng một chút, lại nói: “Vậy... Tiểu Quang, không lẽ gọi là Sa Tiểu Quang, người mặc quần đùi màu vàng kim nhỉ?”
“Ta tên là Sa Tiểu Quang.” Sa Tiểu Quang nói.
“Cái gì?” Fubuta hoàn toàn ngây ngẩn cả người.
Bởi vì, ở thế giới của chính nàng, bạn thân nhất của nàng cũng chính là Sa Tiểu Quang và thúc Siêu.
Vì sao ở thế giới này, cũng có tên giống nhau vậy?
Hồng Thất Công thấp giọng nói: “Thúc Siêu? Hắn không phải...”
Diệp Húc liếc Hồng Thất Công lắc đầu.
Hồng Thất Công lập tức ngậm miệng lại.
Đối với chuyện này, hắn cũng không có quan tâm quá nhiều.
Bởi vì, dựa theo như


To be Hero


, thúc Siêu sẽ thành phản đồ, mật báo cho kẻ địch.
Nhưng, hiện giờ Hồng Thất Công có rất nhiều quần áo, căn bản không sợ.
Vì thế, sau khi đoàn người chào hỏi thúc Siêu, tiếp tục chậm rãi đi về phía trước.
“Hô hô hô!”
Không bao lâu, một đoàn quái vật màu đen không có gương mặt, chỉ có một đôi con ngươi màu đỏ tươi, chạy tới như thủy triều dâng lên.
Chúng nó giương nanh múa vuốt, uy thế làm cho người ta sợ hãi, như muốn xé tất cả đám người Diệp Húc thành mảnh nhỏ.
Đương nhiên Diệp Húc không sợ.
Sa Tiểu Quang và Fubuta, sợ tới mức cả người run lên lập cập.
Hình như Fubuta nghĩ tới điều gì, vội cởi giày, nhẹ giọng nói: “Tiên sinh Phục Hồn, xin hãy giúp ta.”
“Xôn xao!”
Nháy mắt tiếp theo, người đàn ông anh tuấn, bên hông đeo thanh đao dài, đã xuất hiện ở bên cạnh.
Hắn quỳ xuống một gối đất, cung kính nói: “Gặp qua chủ nhân.”
Chỉ thấy...
Người đàn ông anh tuấn đột nhiên rút đao, hiên ngang vung đao về quái vật phía trước.
“Phanh!”
Vài con quái vật hét lên rồi ngã gục, nháy mắt mất đi sức lực hành động.
Tiếp theo, người đàn ông anh tuấn thả người ra, không ngừng vung đao, ra sức tấn công.
Người đàn ông anh tuấn thật sự có lực lượng và tốc độ không tầm thường.
Nhưng, số lượng quái vật màu đen quá nhiều, trong khoảng thời gian ngắn, căn bản không cách nào giết hết.
Thậm chí, chiến đấu thời gian dài, càng khiến cho cơ thể người đàn ông anh tuấn càng thêm mệt mỏi, vô thức một cái đã bị bọn quái vật màu đen công kích hai lần.
Fubuta nôn nóng nói: “Tiên sinh Phục Hồn, ngươi không sao chứ?”
Nhưng hiện tại người đàn ông anh tuấn đang kịch liệt chiến đấu, nên không cách nào trả lời.
Hồng Thất Công nhẹ nhàng xua tay, nói: “Fubuta, ngươi không cần lo lắng, chúng ta sẽ tới giúp hắn ngay.”
“Không sai!” Phùng Bảo Bảo nói theo.
Hồng Thất Công cất cao giọng nói: “Hiện tại, là lúc Hồng Thất Công ta thể hiện sức mạnh của mình!”
Dứt lời, Hồng Thất Công nhanh chóng cởi ra một bộ quần áo bên ngoài.
“Xuất hiện đi, Phục Hồn của ta!”
Trong nháy mắt, trong đầu Hồng Thất Công đã bắt đầu tưởng tượng ra, một vị Chiến Thần vô địch, mặc áo giáp màu vàng, trong tay cầm trường kích, hoặc một con Ngũ Trảo Kim Long khổng lồ có uy thế vô song, đủ để xé nát bầu trời...
Nhưng, sau khi hắn cởi quần áo, lại chỉ là một cái đùi gà lớn bằng bàn tay, xuất hiện ở trên mặt đất.
Đùi gà?
Tình huống gì đây?
Phục Hồn của ta đâu?
Nếu không có Chiến Thần vô địch, cũng không có Ngũ Trảo Kim Long...
Thì một cường giả như người đàn ông anh tuấn kia, cũng có thể chấp nhận.
Nhưng lại xuất hiện một cái đùi gà, là chuyện gì vậy?
Lúc này, Phùng Bảo Bảo bên cạnh, cũng làm theo, cởi bỏ quần áo bên ngoài, hét lớn: “Xuất hiện đi, Phục Hồn của ta!”
“Phanh!”
Một cái xẻng mới tinh, xuất hiện ở trên mặt đất.
Hồng Thất Công và Phùng Bảo Bảo lần lượt nhặt đùi gà và xẻng của bản thân lên, rồi nhìn nhau.
Hồng Thất Công nói: “Không sao, đây chỉ là bộ quần áo đầu tiên mà thôi. Chúng ta còn có rất nhiều quần áo, còn có thể triệu hồi ra rất nhiều Phục Hồn.”
“Ừ!” Phùng Bảo Bảo dùng sức gật đầu.
Tiếp theo, hai người cùng nhau cởi ra bộ quần áo thứ hai.
“Ầm!”
Nhưng, bộ quần áo thứ hai của Hồng Thất Công, vẫn biến thành đùi gà.
Còn Phùng Bảo Bảo thì vẫn là xẻng.
Bọn họ giống như không tin...
Tiếp theo, cởi ra bộ quần áo thứ ba, thứ tư, thứ năm…
Cho đến khi, hai người chỉ còn lại bộ đồ ngủ, lúc này mới ngừng lại.
Mỗi một bộ quần áo của bọn họ, đều biến thành đùi gà và xẻng.
Lúc này, trên mặt đất, đùi gà và xẻng đã xếp thành hai ngọn núi nhỏ.
Hồng Thất Công thấy vậy, hoàn toàn ngơ ngác.
Trong miệng còn không ngừng nỉ non nói: “Sao lại thế này... Đây, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Phải biết rằng, sở dĩ hắn thoải mái hào phóng, báo danh tham gia nhiệm vụ.
Sở dĩ, không cần phải sợ hãi khi đối mặt với quái vật...
Hoàn toàn vì bản thân có rất nhiều quần áo, có thể triệu hồi ra rất nhiều Phục Hồn cường đại.
Nhưng, hiện tại tình huống là như thế nào?
Triệu hồi ra một đống đùi gà lớn?
Dùng những đùi gà lớn này, chém giết kẻ địch?
Cho kẻ địch ăn bể bụng còn được!
Sẽ trở thành trò cười của các nước?
Đổi thành những cái xẻng kia, cũng còn tốt hơn một chút.
Trong lòng Hồng Thất Công đang đau khổ, hắn lại không biết nói cái gì cho tốt.
Phùng Bảo Bảo không để ý nhiều như vậy, nàng tiện tay cầm lấy một cái xẻng, ném về phía bọn quái vật màu đen, bất ngờ chém đứt đầu chúng nó.
“Ầm!”
“Ầm!”
Mỗi một cái xẻng, đều đánh một con quái vật ngã trên mặt đất, không cách nào đứng dậy nổi.
Phùng Bảo Bảo liên tục gật đầu, nói: “Chất lượng không tồi.”
Tiếp theo, lại lần nữa vung xẻng lên, đánh tới mãnh liệt.
“Ầm!”
“Ầm!”
Sau khi có Phùng Bảo Bảo gia nhập, áp lực của người đàn ông anh tuấn giảm đi rất nhiều.
Không bao lâu, đã tiêu diệt gần hết tất cả quái vật màu đen.
Nguy cơ... Được giải trừ như vậy.
Hồng Thất Công nhìn mắt đùi gà chồng chất trên mặt đất, giọng điệu thở dài, nói: “Ai, Phùng Bảo Bảo, ngươi nói xem tại sao chúng ta lại xui xẻo như thế chứ? Lại triệu hồi ra một đống lớn vô dụng như vậy.”
Phùng Bảo Bảo chớp đôi mắt to một chút, nói: “Vô dụng sao? Ta cảm thấy rất hữu dụng.”
Dứt lời, Phùng Bảo Bảo như lo lắng bị người khác đoạt đi, vội khom lưng, ôm lên một đống lớn cái xẻng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận