Nhóm Chat Bao Lì Xì Chư Thiên

Chương 426: Chiến Thắng, Duyên Phận!

Chỉ thấy...
Diệp Húc bước lên một bước, cơ thể hóa thành huyễn ảnh, trong chớp mắt đi tới trước mặt Matsushima Maruko.
Sau đó, Diệp Húc đánh ra một chưởng về phía Matsushima Maruko.
"Ầm!"
Matsushima Maruko thậm chí còn chưa kịp phản ứng xảy ra chuyện gì.
Hắn chỉ cảm thấy đột nhiên cảm nhận được một lực đẩy đáng sợ, cả người không bị khống chế, trực tiếp bay ngược ra ngoài.
Cuối cùng, nặng nề rơi ra ngoài võ đài, khuấy lên một mảnh bụi mù.
Trận đấu... Kết thúc!
Hiện trường tất cả mọi người... Bao gồm cả Lý Dũng, Thẩm Lượng, Đồ Thành Minh, và tất cả người xem, thậm chí là Matsushima Maruko nằm trên mặt đất đều sửng sốt.
Rất lâu sau, Matsushima Maruko từ từ bò dậy từ dưới đất trong nháy mắt.
Hắn mờ mịt nhìn Diệp Húc trên võ đài số 5, bộ dáng không biết làm sao?
Lúc này, khán giả mới phản ứng lại.
Nhao nhao bàn tán.
"Vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy?"
"Làm sao Matsushima Maruko đột nhiên rơi ra ngoài sân vậy?"
"Không biết."
"Có thể là hắn quá yếu chăng?"
"Bất kể nói thế nào, Diệp Húc của Hoa Hạ chúng ta đã giành được chiến thắng trận đấu thứ nhất!"
"Không sai!"
...
Đồ Thành Minh dùng giọng nói không dám tin, nói: "Đánh xong rồi à?"
"Đúng thế." Thẩm Lượng nói.
"Thắng... Diệp Húc thắng, Diệp Húc thắng!" Lý Dũng vui vẻ hét lên.
...
Ở một góc ít người, Uông Tư Nhã dùng một đôi mắt xinh đẹp lấp lóe ánh sáng, nói thầm: "Ngươi là tuyệt nhất."
...
"Đinh!"
Lúc này, điện thoại di động trong túi Diệp Húc vang lên một âm thanh thanh thúy.
Chính là thầy Đỗ Lỗi gọi điện thoại tới.
"Diệp Húc, ngươi đang ở đâu? Nhanh, nhanh... Chân Long Đại Tái, bắt đầu rồi!" Đỗ Lỗi lo lắng kêu lên.
Diệp Húc thản nhiên nói: "A, ta biết. Hơn nữa, vòng đấu thứ nhất của ta đã kết thúc."
"Lạch cạch!"
Sau khi Đỗ Lỗi nghe được, điện thoại trực tiếp rơi xuống đất.
Kết thúc, nói cách khác, Diệp Húc đến trễ.
Hoa Hạ cử hành Chân Long Đại Tái... Đến trễ rồi?
Đỗ Lỗi giống như đã thấy vô số chửi rủa, giống như thủy triều trào lên.
Đỗ Lỗi chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, choáng váng.
Cũng chẳng trách hắn sẽ nghĩ như thế.
Dù sao, Đỗ Lỗi vừa mới nhận được điện thoại thông báo của hiệu trưởng.
Lúc này mới qua bao lâu?
Thi đấu đã kết thúc.
Hơn nữa, âm thanh của Diệp Húc không có một chút cảm giác thở dốc.
Căn bản không giống vừa trải qua một trận kịch chiến.
...
Diệp Húc đương nhiên không biết suy nghĩ trong lòng Đỗ Lỗi, hắn nhẹ nhàng nói hai tiếng "này".
Kết quả, phía bên kia cũng không có người trả lời.
Rơi vào im lặng, hắn đành phải cúp điện thoại.
Người chủ trì liếc nhìn võ đài số 5 một chút, cuối cùng, mở miệng nói: "Võ đài số 1, người thắng trận là Hobbit. Edward của nước M. Võ đài số 2, người thắng trận là Kim Mộc Lâm của nước H... Võ đài số 5, người thắng trận là Diệp Húc của Hoa Hạ!"
"Rống!"
Lập tức, hiện trường vang lên tiếng gầm rú và tiếng vỗ tay như sấm rền.
Bọn hắn đối với trận thi đấu vừa rồi, biểu thị tán thưởng từ đáy lòng.
Vốn dĩ, Diệp Húc đang chuẩn bị một lần nữa trở lại khán đài thì người chủ trì lại nói: "Mời người thắng trận tới hậu trường nghỉ ngơi."
Diệp Húc nói nghe, đành phải khoát tay áo về phía đám người Lý Dũng, lại dùng ánh mắt vô cùng nhu hòa nhìn về một góc trên khán đài.
Lập tức, Diệp Húc và Uông Tư Nhã bốn mắt nhìn nhau.
Vào lúc này, Uông Tư Nhã giống như bị điện giật, cơ thể rung lên một cái, một gương mặt trắng nõn xinh đẹp nháy mắt trở nên đỏ bừng giống như trái cà chua chín mọng, cái đầu không tự chủ được rũ thấp xuống.
Diệp Húc thấy thế, mỉm cười, quay người đi vào hậu trường.
"Diệp Húc, vừa rồi ngươi thật quá tuyệt, một chiêu đã đánh bại tên kia của nước R!
Không hổ là Phó bang chủ bang Tạc Thiên chúng ta!" Từ Khuyết than thở nói.
Diệp Húc bĩu môi, nói: "Ta còn chưa gia nhập mà."
"Chuyện sớm hay muộn thôi." Từ Khuyết cười nói.
Hồ Xuyên thấy Diệp Húc đi vào võ đài kịp lúc, đồng thời thành công giành được chiến thắng trận đầu cho nên cũng không hỏi quá nhiều về chuyện đến trễ.
Hắn hắng giọng một cái nói: "Trận đấu thứ nhất, xem như một cái mở đầu thật tốt. Nhưng vẫn là câu nói kia, không được lơ là, nhất định phải toàn lực ứng phó!"
"Vâng!" Đám người cùng nói.
Lúc này, người chủ trì lần nữa cất cao giọng nói: "Tiếp theo sẽ tiến hành trận thi đấu thứ hai, cho mời Michael. Kurei nước M, Alex. Mc Creddy nước N, tiến vào võ đài số 1.
...
Cho mời Từ Khuyết của Hoa Hạ, Barry. Aiken của nước D, tiến lên võ đài số 5."
Từ Khuyết ung dung nói: "Diệp Húc, có thấy không? Đây chính là duyên phận! Ngươi vừa thi đấu kết thúc, lập tức đã đến lượt ta. Thậm chí, ngay cả võ đài thi đấu cũng giống nhau như đúc."
Hồ Xuyên chân thành nói: "Cố gắng thi đấu, đại tông sư Clift đã từng nói, sau này, thành tựu của Alex. Mc Creddy sẽ không thấp hơn hắn!"
Từ Khuyết không thèm để ý khoát tay áo, nói: "Yên tâm đi, chắc chắn thắng!"
Sau đó, Từ Khuyết phóng nhanh bước chân, trực tiếp đi ra ngoài.
Rất nhanh, tất cả thí sinh dự thi đều đứng ở trên võ đài của mỗi người.
Người chủ trì nói: "Trận đấu... Hiện tại bắt đầu!"
"Rống!"
Hiện trường, lần nữa vang lên hàng loạt tiếng rống nhiệt liệt.
Chiến đấu trên võ đài số 1, số 2, số 3 và số 4, nhanh chóng triển khai.
Bóng người mờ ảo, từng cơn quyền phong không ngừng va chạm, người xem không kịp nhìn, chỉ biết luôn mồm khen hay.
...
Võ đài số 5.
Từ Khuyết giống như chưa tỉnh ngủ, ngáp một cái, nói: "Alex gì đó... Mau ra tay đi. Nếu không, chờ một lúc nữa sẽ không còn cơ hội."
"FUCK!"
Alex. Mc Creddy giận dữ, cơ bắp như khối sắt lập tức nổi lên trên người.
Cả người hóa thành một cơn lốc màu đen, gào thét đánh về phía Từ Khuyết.
Mạnh mẽ, lẫm lệ!
Làm người ta nhìn mà phát khiếp, trong lòng sinh ra sợ hãi.
Từ Khuyết lại giống như không cảm nhận được, lại ngáp một cái.
Mà ngay khi Alex. Mc Creddy đến trước mặt hắn, bỗng nhiên đánh ra quyền.
"Oanh!"
Một tiếng nổ đinh tai nhức óc lập tức vang lên.
Sóng khí cuồng bạo nhanh chóng lan ra bốn phương tám hướng, thổi quần áo, váy của khán giả xung quanh võ đài bay phấp phới.
Ngay lúc đó, cơ thể Alex. Mc Creddy lại giống như sao băng, bay ngược ra ngoài, nện mạnh ở trên mặt đất ngoài lôi đài, lần nữa phát ra một tiếng vang nặng nề.
Thanh thế to lớn, một kích đánh bại kẻ địch!
Toàn bộ khán đài lập tức vang lên tiếng rống kịch liệt.
"Quá tuyệt!"
"Thắng!"
"Từ Khuyết, Từ Khuyết!"
...
Lang Vương ngồi ở phía trên, phát ra một giọng nói ồm ồm: "Hoa Hạ cũng thật cao minh! Liên tục có hai người một chiêu đánh bại đối thủ. Hoa Hạ, quả nhiên là nhân tài xuất hiện lớp lớp!"
Trương Đào khoát tay nói: "Làm gì có, chỉ là bình thường bọn hắn tương đối dụng công mà thôi. Cho nên, mới có thể rất nhanh chóng phát hiện được nhược điểm của đối thủ, từ đó một kích đánh bại đối thủ. Đại khái... Đây chính là cần cù bù điểm thông minh. Sao có thể vượt qua con trai của Lang Vương được chứ? Có thể chiến đấu trên lôi đài lâu như vậy, sau đó dùng sức manh mạnh mẽ chiến thắng đối phương. Thật sự là hậu sinh khả uý, ha ha!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận