Nhóm Chat Bao Lì Xì Chư Thiên

Chương 307: Nhẫn Lão Gia Gia, Mượn!

Thế giới Venom.
Eddie Brock bị Venom ký sinh ở trên người, đột nhiên toát ra một lớp mồ hôi mỏng.
“Ngươi bị sao vậy?” Eddie Brock hỏi.
“Không…… Không có việc gì.” Venom phát ra giọng nói nghẹn ngào.
“Hình như ngươi giống như đang sợ hãi?” Eddie Brock nói.
“Không có.” Venom lập tức trả lời.
“Vậy vì sao ngươi run rẩy?” Eddie Brock hỏi.
“Ta đang khiêu vũ.” Venom trả lời.
“Vậy vì sao ngươi đổ mồ hôi?” Eddie Brock hỏi.
“Ta nhảy nên mệt.” Venom nói.
“…”
Trong lòng Eddie Brock hơi nghi ngờ, nhưng không nói thêm gì nữa.
Mà trong lòng Venom vẫn còn đang kinh sợ: Thật là đáng sợ, thật là đáng sợ! Người trong nhóm chat bao lì xì Chư Thiên, tất cả đều thật đáng sợ! Kết nối vạn giới? Thật là thần kỳ!

Đây là phản ứng của Lý Phi và Venom sau khi xem phát sóng trực tiếp, đương nhiên Diệp Húc không biết.
Sau khi hắn nhìn tin nhắn trong nhóm, nhắm mắt lại, chậm rãi lâm vào trong giấc mơ đẹp.
Lúc này, phòng số 1 của ký túc xá nữ.
Đôi tay của Uông Tư Nhã đang cầm một chiếc nhẫn không gian trong suốt, hai mắt trừng to giống như trăng rằm, tràn ngập vô số điểm sáng như đá quý, vô cùng rực rỡ.
Qua một hồi lâu, Uông Tư Nhã mới dùng đầu ngón tay như ngọc, nhẹ nhàng vuốt ve mặt ngoài nhẫn không gian.
Tiếp theo như nghĩ tới điều gì, trên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt mỹ bỗng đỏ ửng, cực kỳ đáng yêu.
Cũng vào lúc này, bên tai của Uông Tư Nhã đột nhiên vang lên âm thanh nghẹn ngào.
“Cuối cùng ngươi cũng xuất hiện.”
Tiếp theo, Uông Tư Nhã chỉ cảm thấy trước mắt nhoáng lên một cái.
Nháy mắt tiếp theo, trong đầu của nàng chợt xuất hiện một vùng không gian trắng xoá.
Linh khí như sương mù, không ngừng bốc lên.
Nhẹ nhàng hít vào một hơi, cảm giác cả người đều trở nên nhẹ nhàng, thoải mái hơn rất nhiều.
“Hô!”
Một cơn gió nhẹ mát mẻ thoải mái lướt qua làm cho Uông Tư Nhã như có cảm giác sắp bay lên.
Lúc này, thân ảnh một lão giả mặc đạo bào, đầu tóc bạc trắng, tiên phong đạo cốt từ trong sương trắng hiện ra.
Người này, chính là phân thân của Diệp Húc.
“Xin hỏi… Ngươi là ai?” Uông Tư Nhã hỏi.
Phân thân của Diệp Húc khẽ vuốt chòm râu dài màu trắng của mình, hòa ái cười nói: “Tiểu hài nữ, ngươi không cần lo lắng, ta không có ác ý.”
Uông Tư Nhã lắc đầu nói: “Ta không lo lắng.”
Phân thân của Diệp Húc: “…”
Người bình thường đột nhiên nhìn thấy hình ảnh quỷ dị như vậy, không lo lắng là không thể nào?
Không lo lắng, đây là tình huống gì?
Nhưng, nhìn vẻ mặt và bộ dáng của Uông Tư Nhã rất thoải mái… Giống như thật sự không lo lắng.
Phân thân của Diệp Húc tiếp tục từ tốn, nói: “Ngươi muốn mạnh lên trong thời gian ngắn không? Ngươi muốn có được công pháp vô địch không? Ngươi có muốn thành thần, thành thánh không? Nếu muốn thì hãy quỳ xuống bái ta làm thầy!”
Giọng nói của hắn xa xăm, mờ mịt, tràn ngập ra hơi thở mãnh liệt.
Nhanh chóng mạnh lên, công pháp vô địch, thành Thần, thành Thánh!
Đây là chuyện mọi người không thể từ chối.
Phân thân của Diệp Húc ngẩng đầu lên, chờ Uông Tư Nhã quỳ xuống bái làm thầy.
Nhưng, Uông Tư Nhã lại lắc đầu nói: “Ta đã có thầy.”
Sau khi nói xong, nàng muốn thu hồi ý thức.
Phân thân của Diệp Húc vội nói: “Có thầy cũng không sao, ta không ngại…”
“Xôn xao!”
Nhưng, không đợi hắn nói xong, ý thức của Uông Tư Nhã đã hoàn toàn biến mất khỏi không gian.
Chỉ để lại phân thân của Diệp Húc ngơ ngác đứng tại chỗ.
Đi… Đi rồi?
Đây là chuyện gì vậy?
Tại sao hoàn toàn không giống như kịch bản đã suy nghĩ?
Trong chiếc nhẫn đột nhiên xuất hiện một ông lão, đây là chuyện thần kỳ cỡ nào?
Người bình thường đã sớm vô cùng ngạc nhiên, mừng rỡ như điên rồi?
Chẳng lẽ Uông Tư Nhã không muốn biết bên trong chiếc nhẫn có bảo bối gì à?
Không muốn nghe chuyện xưa của một ông lão sao? Chính bản thân hắn đã chuẩn bị rất nhiều phiên bản mà!
Hiện tại mình nên làm gì bây giờ?
Vẻ mặt của phân thân Diệp Húc như đang nằm mơ.

Hôm sau.
Giống như trước đây, Diệp Húc đi học rồi đi ăn lẩu, ăn thịt nướng, trò chuyện trong nhóm, cuộc sống trôi qua cực kỳ thảnh hơi.
Sau khi tan học, Diệp Húc cũng giống như lúc trước, cũng không đi đâu, lập tức quay về ký túc xá.
Lúc này, một tên đầu trọc vác một cây đao lớn, đột nhiên xuất hiện ở phía trước.
“Diệp Húc, đã lâu không gặp!” Đầu trọc cười ha hả nói.
Diệp Húc đương nhiên biết tên đầu trọc này.
Hắn là học sinh đầu tiên Diệp Húc gặp được sau khi tới Kinh Đô học đại học Hoa Thanh.
“Đã lâu không gặp.” Diệp Húc đáp lại.
“Lần trước gặp mặt, ta đã quên giới thiệu, tên ta là Trần Kiến.” Đầu trọc nói:
“Lần đầu tiên gặp mặt, ta đã nói học sinh được cử đi rất lợi hại. Nhưng ta lại không nghĩ rằng, ngươi đã lợi hại tới trình độ này. Trong một thời gian ngắn, đã tiến vào bảng Tiềm Long, thật quá ghê gớm!”
Diệp Húc cười nói: “Ta cũng chỉ là vận khí tốt mà thôi.”
“Khiêm tốn, quá khiêm tốn, đây cũng không phải chuyện vận khí là có thể giải thích được. Huống chi, vận khí cũng là một loại thực lực.” Trần Kiến lắc đầu nói.
Dừng một chút, lại thấp giọng nói: “Ta phát hiện một bí cảnh rất đặc biệt, nơi đó có vô số bảo vật. Đương nhiên cũng rất nguy hiểm, cho nên muốn trước khi đi lại tăng lên thực lực một chút. Ta nghe nói ngươi có rất nhiều điểm tích lũy và linh thạch, cho ta mượn một ít được không? Ngươi yên tâm… Chờ sau khi ta đi ra khỏi bí cảnh có được bảo vật, nhất định sẽ trả lại gấp bội cho ngươi!”
Diệp Húc hỏi: “Bí cảnh nguy hiểm như vậy, ngươi không sợ bị mất mạng ở bên trong à?”
Trần Kiến hiên ngang lẫm liệt nói: “Mất mạng? Linh giả chúng ta, chỉ cần xuống Địa Giới làm nhiệm vụ, bất cứ lúc nào cũng có khả năng bị mất mạng. Linh giả chúng ta, sợ gì cái chết? Nếu sợ cái chết, vậy cứ ở nhà ăn no chờ chết là được rồi. Còn làm Linh giả làm gì?
Linh giả chỉ có thể đặt mình vào trong nguy hiểm càng lớn, càng mạnh, mới có thể nhanh chóng trưởng thành!”
Khóe miệng của Diệp Húc hơi nhếch lên.
Không sợ mất mạng?
Nếu ta cho ngươi điểm tích lũy, linh thạch, sau đó ngươi lại chết ở bên trong. Ta phải đi tìm ai đòi lại?
Nhưng, Diệp Húc nghĩ chiếc nhẫn không gian đưa cho Uông Tư Nhã, bên trong có không ít bảo vật, lại còn rất có ích vào lúc nguy hiểm
Mặt khác, Trần Kiến cũng miễn cưỡng xem như bạn bè, Diệp Húc không muốn hắn xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Nghĩ đến đây, Diệp Húc nói: “Linh thạch và điểm tích lũy thì không có, nhưng ta có bảo vật càng tốt hơn so với linh thạch và điểm tích lũy.”
“Bảo vật gì?” Trần Kiến vội hỏi.
“Ta!” Diệp Húc chỉ vào bản thân, nói:
“Ta và ngươi cùng đi bí cảnh đặc biệt đó, khẳng định có thể giảm bớt rất nhiều nguy hiểm, thu hoạch được nhiều bảo vật.”
Trần Kiến rơi vào trầm tư nói: “Ngươi…… Ngươi là thiên tài bảng Tiềm Long, thực lực đúng là không tồi. Nhưng ngươi là thiên tài khó có được, không đáng đi mạo hiểm.”
Diệp Húc cũng hiên ngang lẫm liệt nói: “Chúng ta là Linh giả, sợ gì sống chết?
Như ngươi vừa mới nói, Linh giả, chỉ có ở trong nguy hiểm càng lớn, càng khủng bố, mới có thể nhanh chóng trưởng thành!”
“Được, một khi đã như vậy, chúng ta cùng nhau đi!” Trần Kiến nói.
Diệp Húc nghe được lời này, mày hơi nhăn lại.
Hắn vẫn cảm thấy giống như có vài chỗ không thích hợp.
Vì sao Trần Kiến lại dễ dàng đồng ý với mình như vậy?
Có thể… Lúc ban đầu, hắn tính toán, chính là kéo mình đi theo hắn cùng tiến vào bí cảnh?
Nghĩ lại một chút, hình như… Rất có khả năng này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận