Nhóm Chat Bao Lì Xì Chư Thiên

Chương 293: Làm khách, gương mặt thật!

Aria có vẻ rất thích giao tiếp với mọi người, trên đường đi không ngừng nói chuyện, thỉnh thoảng nàng vang lên tiếng cười như chuông bạc.
Không bao lâu sau, xe ngựa chậm rãi dừng lại trước một lâu đài to lớn.
Đây... là nhà của Aria.
Một người quản gia với mái tóc bạc trắng và trông rất tử tế, giống như một quý ông già, đưa tay trái ra sau lưng.
Cúi người, vô cùng cung kính nói: "Tiểu thư, chào mừng ngươi trở về."
Aria có chút trách cứ: "Phúc bá, ta đã nói là ngươi không cần khách khí với ta như vậy mà."
Quản gia vẫn khom lưng, nói: "Lễ nghi không thể bỏ qua."
“Ta thật không biết nói ngươi làm sao nữa.” Aria thở dài, có phần bất lực.
Không hề nói thêm gì, cô dẫn Diệp Húc băng qua con đường nhỏ giữa khu rừng xum xuê và vào lâu đài rộng lớn.
“Cha, tỷ tỷ.” Aria gọi hướng về phía một người đàn ông trung niên có khuôn mặt tròn, với một người có thân hình cao gầy, ôn nhu nói.
“Aria đã về rồi à?” Người đàn ông trung niên ân cần nói: “Này, có khách tới hả? Mau mời ngồi.”
Người đàn ông trung niên vội vàng chào hỏi Diệp Húc rồi mời hắn ngồi xuống, sau đó sai người đi lấy trà bánh lên.
Aria kể lại những chuyện đã xảy ra cách đây không lâu.
Người đàn ông trung niên xin lỗi: “Diệp tiên sinh, ta thật sự xin lỗi, suýt chút nữa đã làm ngươi bị thương."
“Không sao đâu, hơn nữa ta cũng không bị thương gì cả.” Diệp Húc nói.
Người đàn ông trung niên hỏi: "Đúng rồi, ngươi ăn tối chưa?"
“Ta đã ăn rồi.” Diệp Húc nói.
“Vậy thì mời ngươi cứ yên tâm ở lại đây và coi đây như nhà của chính mình.” Người đàn ông trung niên nói.
Sau một hồi trò chuyện, Diệp Húc đã được sắp xếp vào một căn phòng gọn gàng và rộng rãi.
Ánh trăng trắng noãn như nước sạch chiếu lên bệ cửa sổ, vô cùng ôn nhu.
Một đám mây đen từ trên cao thổi qua, dần dần che khuất toàn bộ mặt trăng.
Khi những đám mây đen bị thôi đi, mặt trăng vốn dĩ trắng muốt bỗng chốc biến thành một màu đỏ tươi như máu.
Cảm giác giống như bị một tầng máu tươi vẩy lên, dữ tợn, quỷ dị làm cho người ta có loại cảm giác rợn cả tóc gáy.
...
Trong hành lang.
Tỷ tỷ cao gầy trên tay cầm cuốn nhật ký chậm rãi bước đi trên hành lang dài.
"Xoạt!"
Một tia sáng màu trắng đột nhiên từ xa bắn nhanh qua.
Lập tức, đầu của tỷ tỷ từ trên cổ nhanh chóng rơi ra, đồng thời như quả tú cầu bay lên không trung tạo thành một đường cong duyên dáng.
"Bành!"
Máu tươi văng khắp nơi.
Đến chết, tỷ tỷ cũng chưa kịp phản ứng, một mặt ngơ ngác.
Trong một góc tối trong lâu đàu, người đàn ông trung niên bị Leone mặc da thú bóp cổ.
Mặc dù người đàn ông trung niên không ngừng giãy dụa nhưng cũng không có bất kỳ sức phản kháng nào.
"Răng rắc!"
Sau một khắc, Leone bỗng nhiên dùng sức, đầu của người đàn ông trung niên trực tiếp bị xoay ra đằng sau, triệt để không còn tiếng động nữa.
Những động tĩnh này đương nhiên không chạy khỏi con mắt của Diệp Húc.
Nhưng Diệp Húc lại không ra ngăn cản.
Hắn chỉ dùng một đôi mắt tràn ngập tinh mang, yên lặng quan sát bữa tiệc giết người này.
Khóe miệng hơi nhếch lên, cười nói: "Đây chính là đột kích ban đêm à? Rốt cục bắt đầu sao?"
Dứt lời, thân hình Diệp Húc lóe lên, đi tới một khu đất trống của lâu đài.
Lúc này, tay Akame cầm trường đao màu máu, đang chậm đi về phía Aria.
Sát khí lạnh lẽo giống như gió lạnh tùy ý gào thét, làm cho tâm thần người ta run rẩy.
Aria giống như nhìn thấy lệ quỷ, sắc mặt trắng bệch, hoảng sợ la to: "Không muốn... Đừng giết ta.
Cứu mạng, người đâu mau cứu mạng."
Bên cạnh, người đánh xe ngựa nhìn thấy Diệp Húc, vội nói: "Diệp Húc, nhanh giúp tiểu thư ngăn ác nhân này lại."
"Ngươi muốn ngăn ta sao?" Tay Akame cầm trường đao màu máu, lạnh lùng nói.
Diệp Húc lắc đầu nói: "Đừng hiểu lầm, ta chỉ là người qua đường mà thôi, đương nhiên sẽ không ngăn ngươi."
"Người trẻ tuổi, ngươi nói cái gì đấy? Tiểu thư đã cứu ngươi, đồng thời còn có lòng tốt mang ngươi về lâu đài!" Người đánh xe ngựa quát lớn.
Quả là quá vong ân phụ nghĩa!
Người đánh xe ngựa giống như triệt để giận, như là mãnh thú, không để ý gì nữa đánh về phía Diệp Húc.
Nhưng ngay khi người đánh xe ngựa sắp đến trước mặt Diệp Húc.
"Xoạt!"
Thân hình Akame lóe lên, lập tức xuất hiện trước mặt hắn.
Tiện tay vung đao, vẽ ra một đường vòng cung chói lọi trên không trung.
Sạch sẽ, lưu loát.
Trên cổ người đánh xe ngựa có thêm một vết thương dữ tợn, máu tươi phun ra.
Ngay vào lúc đó, những đường bùa chú dày đặc giống như con kiến nhanh chóng lan rộng ra khắp thân thể.
"Cứu mạng, cứu mạng!" Aria hoảng sợ kêu to.
"Đạp đạp đạp!"
Lúc này, bọn người Leone, Rendan, Lubbock, Hill lần lượt xuất hiện bên cạnh Akame, giống như lệ quỷ đòi mạng, tràn ngập khí lạnh vô tận.
"Yên tâm đi, không ai có thể cứu ngươi!" Leone hét lớn một tiếng, đồng thời giơ tay đánh về phía Aria.
"Rống!"
Một quyền vung ra, như là cự sư, phát ra tiếng gào thét vang trời.
Aria bị dọa đến liên tiếp lui về phía sau, hơi sơ sẩy ngã xuống trên mặt đất, ngược lại cũng bởi vậy tránh được công kích.
"Đùng!"
Cửa chính nhà kho phía xa bị quyền kình trực tiếp nện thành mảnh vỡ, lộ ra người thường bị nhốt trong lồng sắt, những người đó hoặc bị đánh chết, hoặc bị cắt thịt, hoặc bị đầu độc.
Khủng bố, thê thảm, như là gịa ngục, vô cùng đáng sợ.
Leone nói với Diệp Húc: "Đây chính là bí mật của lâu đài này.
Bọn hắn một nhà người tất cả đều là thứ tồi tệ, thường xuyên lừa gạt người bên ngoài về nhà, sau đó điên cuồng ngược đãi.
Thậm chí, còn sẽ trong quá trình ngược đãi viết nhật kỳ, vẽ thành bức tranh..."
Hành vi của Aria bị phá vỡ, cũng không còn che giấu như lúc trước nữa.
Mà giống như ác ma, điên cuồng hét to: "Những người bên ngoài thấp kém, hạ đẳng này, chính là chăn nuôi súc sinh!
Làm người thượng đẳng cao quý, ta xử lý họ thế nào cũng là tự do của ta!
Bọn hắn có thể trải nghiệm một lần sinh hoạt của người thượng đẳng trong lâu đài đã là ban thưởng tốt nhất đối với những súc sinh bọn hắn rồi!"
Diệp Húc lắc đầu, nói: "Thật là chói tai."
Dứt lời, hắn vung tay lên, bắn ra một đạo ánh sáng nháy mắt xuyên qua giữa trán của Aria.
Một đóa hoa máu lập tức nở rộ.
"Cái gì?"
Con mắt đám người Leone, Rander, Lubbock hơi nheo lại, ánh mắt nhìn về phía Diệp Húc, trở nên dị thường.
Không nói hai lời, trực tiếp giết người.
Sạch sẽ, lưu loát!
Hơn nữa, cách giết người cũng vô cùng kỳ lạ.
"Khặc khặc, đột kích ban đêm rốt cục tới rồi à?"
Chỗ cửa lớn, truyền đến một giọng nói khàn khàn, lạnh lẽo.
Lúc trước, quản gia như là thân sĩ từ trong bóng tối chậm rãi đi ra, hắn còng lưng eo, giống như là ác quỷ, vô cùng làm người ta sợ hãi.
"1,2, 3,4, 5, khặc khặc! Ở đây ôm cây đợi thỏ, lại có thể chờ được 5 cái Teigu, vận may của ta thật sự là quá tuyệt!
Vì cảm ơn các ngươi đã dâng lên teigu, mời toàn bộ các ngươi đi chết đi!
Khặc khặc!"
Ở giữa trán của quản gia bỗng nhiên xuất hiện một vết nứt, hiện ra một con mắt màu đỏ, cực kỳ dữ tợn.
"Ông!"
Akame, Rander, Lubbock và tất cả mọi người ở đây, phàm là người nhìn thấy con mắt này đều giống nhìn thấy đồ vật kinh khủng nhất thế gian.
Toàn bộ thế giới bị bao phủ trong biển máu vô tận.
Chân tay đứt gãy, kêu khóc vang trời.
Tất cả mọi người bị dọa đến mồ hôi lạnh chảy ròng, sức lực như nháy mắt bị rút khô, lần lượt ngã xuống đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận