Nhóm Chat Bao Lì Xì Chư Thiên

Chương 525: Cương thi, Đến!

"Xôn xao!"
Có lẽ là việc mấy người bọn họ xoay tròn đã bắt đầu có hiệu quả.
Một luồng ánh sáng đột nhiên bay về phía này, sau đó nó vững vàng rơi vào trong tay của Cảnh Thiên.
Cảnh Thiên chăm chú nhìn, hóa ra đó là một viên ngọc trong suốt.
Hà Tất Bình nghi ngờ hỏi: "Đây là cái gì vậy?"
Cảnh Thiên hưng phấn nói: "Đây chắc chắn là một món quà mà thần tiên ban tặng."
“Ta nghĩ đó là rác do thần tiên ném ra mà thôi.” Hà Tất Bình nói với vẻ ghen tị.
“Thần tiên ném rác ư, cái này cũng là một bảo bối tốt đó!” Cảnh Thiên bất mãn nói.
“Không sai!” Hứa Mậu Sơn kêu lên.
“Ngẩng đầu!”
Đúng lúc này, ở phía xa đột nhiên vang lên tiếng dã thú gầm rú.
Một cơn gió âm u lạnh lẽo rít gào thổi đến khiến cho người ta run sợ.
Ngay sau đó, một cương thi với đôi mắt xanh lục xuất hiện, nó hơi lay động một cái đã đi tới.
Hắn có răng nanh sắc nhọn, móng tay sắc như lưỡi dao, cả người dính đầy vết máu... Nhìn hắn có vẻ vô cùng dữ tợn và đáng sợ.
Cảnh Thiên, Hà Tất Bình và Hứa Mậu Sơn đều hoảng sợ hét lên.
"Cứu mạng!"
"Có quái vật!"
"Cứu mạng!"
Ba người hét lên rồi sợ hãi bỏ chạy.
Cương thi giống như rất thích trò chơi mèo vờn chuột này, càng nhìn thấy dáng vẻ ba người vừa chạy trốn vừa hoảng sợ nó lại càng thích thú.
Nó giương nanh múa vuốt, nhanh chóng đuổi theo.
Cương thi rất mạnh, tốc độ của nó cũng rất nhanh.
Một lát sau, nó đã đuổi kịp ba người bọn họ, nó dùng bộ móng vuốt sắc nhọn bất ngờ vồ lấy Cảnh Thiên.
Hứa Mậu Sơn hét lên: "Buông lão đại của ta ra!"
Vừa nói hắn vừa dùng cơ thể mập mạp của mình, một tay đẩy cương thi ra.
Cảnh Thiên khen ngợi: "Làm tốt lắm!"
"Gầm!"
Thế nhưng, vụ va chạm này hình như đã hoàn toàn chọc giận cương thi.
Nó há mồm rít gào, càng phát ra khí thế làm cho người ta sợ hãi hơn, nó đột nhiên lao về phía ba người họ.
Cả ba người hét lên: "Chạy mau!"
Cứu mạng!"
"Ngươi đâu!"
Cả ba người hoặc là ném ghế tựa, hoặc là đập bể chậu nước, hoặc là dùng gậy gỗ đánh vào cương thi, hoặc núp dưới gầm bàn run bần bật...
Nhưng tất cả hành động này đều không có bất cứ tác dụng nào.
Chỉ khiến cho cửa tiệm càng hỗn loạn mà thôi.
Bọn họ thấy muốn tránh cũng không thể tránh được nữa, vì vậy mấy người lại chạy ra ngoài đường.
Sau khi Hứa Mậu Sơn nhìn thấy một cây cọc gỗ dựng thẳng đứng thì hét lên: “Lão đại, đi nhanh lên, chắc nó sẽ không leo lên được đâu.”
“Được!” Cảnh Thiên đáp lại.
Hà Tất Bình cũng không chút chần chờ, giẫm lên vai Hứa Mậu Sơn rồi leo lên trên cọc gỗ.
Cuối cùng Hứa Mậu Sơn dưới sự giúp đỡ của Hà Tất Bình và Cảnh Thiên đã thành công leo lên cọc gỗ.
Đúng như dự đoán của Hứa Mậu Sơn.
Cương thi ở phía dưới cơ bản sẽ không leo lên cây được, nó chỉ có thể ở dưới cọc gỗ gầm nhẹ nhưng lại không có cách nào chạm vào được mấy người.
Cảnh Thiên lập tức trở nên đắc ý, cười nói: “Tới đây đi, cương thi!
Không phải vừa rồi ngươi đã bắt được ta sao?
Không phải ngươi muốn bắt chúng ta sao?
Đến đi!
Không bắt được chúng ta à?
Hay là không có khả năng đó."
“Không sai, đến bắt chúng ta đi!” Hứa Mậu Sơn nói theo.
“Ha ha ha!” Cảnh Thiên cười phá lên vui sướng.
“Xoạt!”
Đúng lúc bọn họ còn đang dắc ý thì cây cọc gỗ bỗng rung chuyển dữ dội.
Sắc mặt của ba người đều thay đổi.
Cảnh Thiên hét lên: "Này này, đừng rung, đừng rung!"
"Rắc rắc!"
Nhưng, sự thật luôn đi ngược lại với mong muốn.
Ngay sau đó, cây cọc gỗ ngã thẳng xuống, vừa khéo lại đè lên cương thi ở bên dưới.
Cây cọc gỗ vốn có trọng lượng nhất định, cộng với sức nặng của cả ba người, cho nên sức mạnh sinh ra... Có thể hình dung được.
Sau một trận âm thanh nặng nề vang lên, cương thi hoàn toàn im lặng.
Cảnh Thiên đầu tiên là vô cùng cảnh giác nhìn vào cương thi, sau khi xác nhận nó không hề nhúc nhích thì dùng chân đá nó hai phát.
Sau đó, hắn khoanh tay đắc ý nói: “Ngươi lại dám bắt ta, bây giờ đã biết sự lợi hại của ta chưa?
Chỉ tính kế một chút là có thể đánh gục ngươi rồi!”
Hứa Mậu Sơn nói: "Lão đại là giỏi nhất."
Hà Tất Bình bĩu môi nói: "Giỏi cái gì? Rõ ràng chỉ là trùng hợp mà thôi, vừa rồi còn sợ muốn chết."
Cảnh Thiên như thể không hề nghe thấy, hắn vẫn tiếp tục hả hê.
Sau đó, hắn vội vàng lấy ngọc bội từ trong túi ra, không ngừng lau chùi rồi nói: "Còn may không có việc gì, còn may không có việc gì."
"Ngao!"
"Ngao!"
Lúc này, từ nơi xa lại vang lên tiếng gầm rú vô cùng đáng sợ khiến lòng người phát run.
Trước đó Cảnh Thiên còn ưỡn ngực thẳng tắp thì giờ hắn không khỏi rụt cổ lại, nấp ở sau lưng Hứa Mậu Sơn, nói: "Cái... Cái âm thanh gì vậy?"
Như để trả lời cho câu hỏi của Cảnh Thiên...
Phía trước đột nhiên xuất hiện một đám cương thi đang giương nanh múa vuốt, bọn chúng tỏa ra khí thế lạnh như băng.
Hình dáng của chúng nhấp nhô dưới ánh trăng, có vẻ càng làm cho chúng nhìn đáng sợ hơn vài phần.
"Cái gì đó? Tại sao lại có nhiều cương thi như vậy?" Cảnh Thiên kêu to.
Vừa dứt lời, hắn đã chuẩn bị quay người chạy trốn.
Nhưng, rất nhanh, Cảnh Thiên lại phải dừng bước chân.
Bởi vì, trên con phố phía sau cũng có rất nhiều cương thi đang giương nanh múa vuốt.
Bọn họ lại bị bao vây xung quanh.
“Nhiều cương thi quá!” Từ Mao Sơn hét lên.
“Xong rồi, ta vẫn còn chưa kiếm đủ tiền mà.” Hà Tất Bình kêu rên.
“Ta còn chưa lấy vợ nữa.” Hứa Mậu Sơn nói.
Cảnh Thiên buộc mình phải bình tĩnh nói: “Đừng sợ, đừng sợ, chắc chắn sẽ có cách.
Chắc chắn sẽ có cách.
Chúng ta sẽ không có việc gì đâu."
Cương thi không ngừng đi tới, chúng tiếp tục tiến lên phía trước.
"Cộp cộp!"
Bước chân của bọn chúng như giẫm lên trái tim của mấy người, vô cùng đau đớn, khiến cho bọn họ cảm thấy khó thở.
"Xoạt!"
Đúng lúc này, có một bóng đen từ xa phóng tới.
Đáng sợ và mạnh mẽ.
Một người đàn ông cao lớn, cường tráng, quanh người tràn ngập hơi thở mạnh mẽ xuất hiện trước mặt đám người Cảnh Thiên.
Đó chính là Ma Tôn Trọng Lâu.
Trọng Lâu nhìn Cảnh Thiên một cái thật sâu, sau đó hắn nắm chặt tay giơ lên ngưng tụ ra một cây roi dài đỏ như máu.
"Vụt!"
Hắn thản nhiên vung roi lên.
Chiếc roi như quét qua hàng ngàn quân khiến tất cả cương thi phía trước và phía sau đều bị ngã xuống mặt đất, mãi không thể gượng dậy được.
Nguy hiểm... Nháy mắt đã được giải quyết.
Sự thay đổi đột ngột này làm cho Cảnh Thiên, Hà Tất Bình và Hứa Mậu Sơn không kịp phản ứng.
Thật lâu sau, Cảnh Thiên mới nói: "Cảm ơn... Đại hiệp đã ra tay giúp đỡ."
“Cảm ơn, cảm ơn.” Hứa Mậu Sơn cũng nói theo.
“Cảm ơn.” Hà Tất Bình nói.
“Xoạt!”
Vừa dứt lời, từ xa lại có thêm ba bóng người màu trắng bay tới đây.
Bọn họ chính là ba đệ tử của Thục Sơn xuống núi để trừ yêu diệt ma.
Bọn họ nhìn cương thi nằm trên mặt đất, sau khi phát hiện đám người không bị thương tổn thì mới hơi thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng khi bọn họ nhìn thấy rất nhiều ma khí bao phủ quanh Trọng Lâu, trái tim lại nhảy loạn lên.
Ma khí nồng đậm như vậy, trong đời bọn họ cũng rất ít thấy.
Thật sự… Khủng khiếp!
Đứng ở phía trước, sắc mặt Cố Lưu Phương hiện ra vẻ rất khó chịu.
Bởi vì hắn đã từng gặp qua Trọng Lâu!
Đường đường là một thế hệ Ma Tôn, không ngờ lại xuất hiện ở nơi này.
Nếu hắn đột nhiên ra tay, tùy tiện làm bậy ở nơi này... Sẽ không ai có thể ngăn cản được.
"Xoát!"
Trong khi tất cả mọi người đều đang căng thẳng thì không gian xung quanh khẽ dao động.
Ở hiện trường đột nhiên xuất hiện ba bóng người.
Đó chính là Diệp Húc, Esdeath và Naruto.
Bạn cần đăng nhập để bình luận