Nhóm Chat Bao Lì Xì Chư Thiên

Chương 528: Xin chào Lý Tiêu Dao!

Cảnh Thiên lo lắng Đường Tuyết Kiến đuổi theo cho nên không dám dừng lại một giây một phút nào, cứ cắm đầu chạy về phía trước.
Cho đến khi tiến vào một con hẻm sâu không người thì hắn mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Tiếp theo, Cảnh Thiên như là nghĩ tới cái gì, cầm khối ngọc bội treo ở bên hông lên, nghi ngờ lẩm bẩm: "Viên ngọc bội này thật là kỳ quái, tại sao nó lại đột nhiên làm ta chọc giận đại tiểu thư Đường gia chứ?
Thật là điềm xấu, vứt đi cho rồi!"
Cảnh Thiên vừa nói vừa giơ tay chuẩn bị ném ngọc bội xuống đất.
"Xoạt!"
Lúc này, một người đàn ông cao lớn mặc áo choàng màu đen đột nhiên xuất hiện bên cạnh rồi nắm lấy cánh tay của Cảnh Thiên.
Hắn nói với giọng điệu vô cùng nghiêm túc: "Không được vứt nó đi."
"Tại sao không được vứt nó chứ?" Cảnh Thiên như là muốn phản nghịch: "Ta nhất định phải vứt nó hôm nay đấy!"
Người đàn ông áo đen nhanh chóng cướp lấy viên ngọc bội của Cảnh Thiên, sau đó móc ra một bức tranh, nói: "Đây là nhân gian, xem cho kỹ vào!"
Tiếp theo, người đàn ông áo đen nhẹ nhàng chỉ một ngón tay vào bức tranh.
Ngay sau đó, các nhân vật trong tranh đều biến thành xương khô.
Người đàn ông áo đen lại nói: "Đây là nhân gian ba trăm ngày sau!
Cực khổ, bi kịch!
Mà ba trăm ngày sau, viên ngọc bội này sẽ cho ngươi lực lượng thần kỳ để cứu vớt muôn dân trăm họ!
Ngươi không thể vứt nó đi được!"
Cuối cùng, người đàn ông áo đen dường như cảm thấy nói như vậy vẫn còn chưa đủ, dặn dò thêm: "Ngươi phải nhớ kỹ nội dung bức tranh.
Ta sẽ còn đi tìm ngươi."
Sau khi nói xong, người đàn ông áo đen chuẩn bị xoay người rời đi.
Cảnh Thiên hét lớn: "Nè, nè! Ngươi trả ngọc bội lại cho ta đi chứ! Mau trả đây!"
Nhưng người đàn ông áo đen căn bản không thèm để ý tới Cảnh Thiên, càng ngày càng đi xa.
Lúc này có một bóng người cao lớn khác đứng chắn trước mặt hắn.
Đúng là Diệp Húc.
Diệp Húc mỉm cười nói: "Xin chào Lý Tiêu Dao."
Lý Tiêu Dao khẽ giật mình, hỏi: "Ngươi là ai? Tại sao lại biết ta?"
Diệp Húc còn chưa trả lời thì Naruto bên cạnh đã lên tiếng: "Đây là sư phụ Chúa Cứu Thế của ta!"
"Chúa Cứu Thế?" Lý Tiêu Dao càng thêm nghi ngờ, đồng thời không ngừng đánh giá từ trên xuống dưới Diệp Húc, Naruto, Esdeath cùng với Ma Tôn Trọng Lâu.
Không đánh giá còn tốt…
Sau khi đánh giá thì Lý Tiêu Dao càng kinh ngạc hơn.
Bởi vì hắn biết Ma Tôn Trọng Lâu, cũng biết được thân phận và thực lực của hắn.
Nhưng hiện tại hắn lại phát hiện Ma Tôn Trọng Lâu lại đứng ở một bên, thái độ vô cùng cung kính.
Này… Đến cùng là chuyện gì vậy?
Diệp Húc cười nói: "Ngươi gọi ta Diệp Húc là được rồi.
Lý Tiêu Dao, ngươi yên tâm đi, trong tương lai thế giới này sẽ tốt hơn nhiều."
"Rốt cuộc thì các ngươi là ai? Tại sao các ngươi lại biết tương lai sẽ như thế nào?" Lý Tiêu Dao gặng hỏi.
"Đó là vì đại nhân Chúa Cứu Thế đã tới thế giới này nha." Esdeath nói với giọng điệu vô cùng sùng bái.
"Tới thế giới này?" Lý Tiêu Dao hơi nhướng mày, ánh mắt nhìn về phía đám người Diệp Húc càng ngưng trọng thêm mấy phần.
"Đạp đạp đạp!"
Lúc này, nơi xa vang lên những tiếng bước chân dồn dập.
Một đám người bao vây toàn bộ con hẻm.
Đường Tuyết Kiến chậm rãi bước ra khỏi đám đông.
Nàng chỉ vào Cảnh Thiên nói: "Chính là tên này, mau bắt hắn mang về cho ta!"
"Rõ!"
Mọi người đồng thanh đáp lại, sau đó nhanh chóng tiến lên bắt giữ Cảnh Thiên.
Diệp Húc vui vẻ nhìn tình thế phát triển.
Đường Gia Bảo, đại sảnh.
Đường Tuyết Kiến bĩu môi, làm nũng nói: "Gia gia à, ngươi nhất định phải làm chủ cho ta đấy!
Người này dám bắt nạt ta ở ngay trên đường."
Nghe vậy, Đường Khôn lập tức xụ mặt, quát lớn: "Thật là một kẻ vô liêm sỉ, dám bắt nạt cháu gái của Đường Khôn ta, ngươi có biết tội của mình không?"
Đường Khôn là bảo chủ của Đường Gia Bảo, địa vị rất cao, có được uy thế vượt xa người thường, sự giận dữ của hắn đủ để cho người ta hoảng sợ.
Cảnh Thiên sợ tới mức quỳ xuống đất, nói: "Đường gia chủ, xin ngài minh giám.
Ta cũng không biết chuyện gì xảy ra, chỉ thấy mình giống như bị một lực lượng vô hình kéo lại.
Sau đó đã dính vào đại tiểu thư, có làm như thế nào cũng không tách ra được."
Hứa Mậu Sơn vội vàng nói: "Đúng vậy đó, thậm chí lão đại của ta còn bay lên."
Đường Khôn nghe vậy, đôi mắt xoay tròn một vòng, dường như là nghĩ tới cái gì.
Đường Tuyết Kiến lại không có để ý nhiều như vậy, nói: "Gia gia, ngươi nhất định phải làm chủ cho ta đó.
Nếu không…
Nếu không thì ta không muốn sống nữa."
Đường Khôn không nói gì, hắn nhanh chóng tiến tới lục soát người Cảnh Thiên.
Diệp Húc đứng một bên nói: "Ngươi đang tìm cái này phải không?"
Dứt lời, hắn vung tay lên, lấy ra khối ngọc bội trong lòng ngực Lý Tiêu Dao.
Đường Khôn thấy vậy, đôi mắt sáng ngời, nói: "Chính là nó, đúng là viên ngọc này rồi!"
Diệp Húc nói: "Viên ngọc bội này là của Cảnh Thiên."
"Mau trả ngọc lại cho ta." Cảnh Thiên nhìn thấy dáng vẻ trịnh trọng của Đường Khôn, cũng rõ ràng khối ngọc này là thứ tốt, lập tức kêu to.
Đường Khôn vui vẻ nói: "Thì ra là ngươi, thật tốt quá, ha ha ha!"
Đường Tuyết Kiến hỏi: "Gia gia, ngọc bội gì vậy? Cái gì thật tốt quá?"
"Tuyết Kiến, sau này… Hắn sẽ chăm sóc ngươi." Đường Khôn vừa nói vừa kéo tay của Đường Tuyết Kiến và Cảnh Thiên nắm lấy nhau.
Đường Tuyết Kiến lập tức rụt tay lại như bị rắn cắn, hỏi: "Gia gia, ngài đang nói cái gì vậy? "
Đường Khôn cười nói: "Sau này hắn sẽ là trượng phu của ngươi."
Đường Tuyết Kiến lập tức dậm chân, kêu lên: "Gia gia, ngươi nói cái gì thế?
Hắn không phải là trượng phu của ta!"
Đường Tuyết Kiến tức giận đến cực điểm, sau khi nói xong lập tức chạy vào trong phòng.
Đường Khôn bất đắc dĩ lắc đầu một cách, sau đó nói với Cảnh Thiên: "Ngươi đừng giận, có lẽ là tin tức quá đột ngột cho nên nàng nhất thời chưa thể tiếp nhận được thôi."
Trên thực tế, đừng nói Đường Tuyết Kiến không cách nào tiếp nhận, ngay cả Cảnh Thiên cũng lộ ra vẻ mặt mờ mịt.
Chuyện gì đã xảy ra vậy?
Đùng một cái hắn lại trở thành chồng của đại tiểu thư Đường Tuyết Kiến của Đường gia rồi?
Nhưng khi nhìn thấy bóng dáng tức giận của Đường Tuyết Kiến, không biết là do cảm thấy thú vị hay là vì để trả thù, hắn vui vẻ nói: "Không sao, con gái thường có da mặt tương đối mỏng mà.
Đường gia chủ cứ yên tâm, ta nhất định sẽ chăm sóc nàng ấy thật tốt."
Đường Khôn gật đầu, nói: "Vậy thì trông cậy vào ngươi."
Bầu trời dần dần tối sầm lại.
Đường Tuyết Kiến ở trong phòng cả một ngày, cũng không cho phép người khác đi vào.
Cả người đói đến mức trước ngực dán vào lưng.
Rốt cuộc nàng thừa dịp trời tối lặng lẽ trốn ra ngoài, đi tới phòng bếp nhanh như chớp, sau đó nhét một cái đùi gà lớn vào trong miệng, ăn ngấu nghiến, miệng dính đầy dầu mỡ.
"Ái chà chà, không phải ngươi nói sẽ không bước ra khỏi cửa sao? Sao hiện giờ lại xuất hiện ở đây ăn cái gì rồi?" Cảnh Thiên đột nhiên xông ra, cười nói.
Đường Tuyết Kiến cứng người lại, sau đó nàng ngẩng đầu, nói: "Đây là nhà của ta, ta muốn đi đâu thì đi, thứ này cũng là đồ của nhà ta, ta muốn ăn thì ăn!
Ai cần ngươi lo!
Còn nữa, ngươi đừng có mơ trở thành trượng phu của ta!
Gia gia ta chỉ là bị ngươi lừa thôi, vài ngày nữa…
Không! Ngày mai ta sẽ làm gia gia thay đổi ý."
Dứt lời, nàng cắn mạnh vào đùi gà, giống như cho hả giận.
"Ngao!"
Lúc này, trong viện đột nhiên vang lên tiếng tru nặng nề, lạnh lẽo, khủng bố làm cho người ta dựng tóc gáy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận