Nhóm Chat Bao Lì Xì Chư Thiên

Chương 372: Tiệc nấu nướng rắn, kích động!

Trong không gian nhóm, Râu Trắng, Trọng Lâu, Orochimaru, … có ai mà chưa thấy qua việc đời?
Đặc biệt là Orochimaru, rắn là thú thông linh của hắn.
Hơn nữa, hắn cũng từng tới nơi tiên nhân Bạch Xà ở, động Rồng.
Ở đó, Orochimaru đã thấy vô số rắn có hình thể khổng lồ.
Nhưng vẫn bị cảnh tượng ở đây dọa hoảng sợ.
Bởi vì, dù là động Rồng cũng chẳng có con nào có thể so sánh với đám rắn khổng lồ trước mặt.
Dù về hình thể, hay uy thế nó tỏa ra... Thì đám rắn này, cũng làm người ta có thấy cực kì run rẩy sợ hãi.
Mặc dù... tất cả chúng đều đã chết.
Diệp Húc trầm giọng lên tiếng: “Khi trước không phải nói sẽ chuẩn bị chút thịt Thần tiên cho Tiểu Đương Gia và Yukihira Soma làm ramen à?
Ta nghĩ... nhiêu đây chắc là đủ rồi?”
Chắc là đủ rồi?
Chỉ một con rắn, đừng nói làm ramen, thậm chí mọi người hợp lại ăn chung cũng không thể hết.
Huống chi, hiện giờ trong không gian nhóm còn chất một đống rắn như ngọn núi cao, đếm còn không hết.
Dùng câu “Chắc là đủ rồi” có thể hình dung ra được à?
Nói là có thể no chết mọi người, cũng thật không sai chút nào.
Hồng Thất Công nhịn không được nói: “Cái này...
Đại nhân Chúa Cứu Thế, lúc trước, sau khi ngài hoàn thành nhiệm vụ xong, không phải là một mình vọt vào chỗ Thần tiên ở chứ?
Sau đó tàn sát toàn bộ bọn hắn chứ?”
Vừa nghe đến đây, mọi người lập tức nghiêm túc lên.
Cũng không phải như thế chứ?
Đám rắn lớn rắn nhỏ, xếp thành đống này...
Đúng là giống một tộc đàn thật.
Diệp Húc sờ mũi, cười nói: “Thật không phải.
Chỉ là chúng nó tới quấy rầy ta, cho nên ta thuận tay giải quyết thôi.”
Trong lòng mọi người lại là nhảy loạn một trận.
Đại nhân Chúa Cứu Thế, thật là quá mạnh mẽ và đáng sợ.
Diệp Húc cũng không tiếp tục dây dưa vấn đề này nữa, nói: “Tiểu Đương Gia, Yukihira Soma, các ngươi mau xem thử nhiêu đây rắn có thể làm ramen không?”
Trên thực tế, cũng không cần Diệp Húc nhiều lời, Tiểu Đương Gia và Yukihira Soma đã tới bên cạnh từng con rắn, hoặc dùng đao cắt, hoặc dùng tay chạm vào, xem xét chất thịt rắn.
Yukihira Soma hăng hái nói: “Thịt rắn này, là tuyệt nhất ta từng thấy đó!”
“Không sai! Đại nhân Chúa Cứu Thế, mấy con rắn này còn tốt hơn thịt lần trước.” Tiểu Đương Gia vui vẻ nói: “Làm ramen nhất định không vấn đề!”
Dừng một chút, lại nói: “Hơn nữa, còn có thể làm rất nhiều đồ ăn ngon khác!”
“Đúng vậy, làm tiệc rắn luôn cũng được!” Yukihira Soma kêu lên.
Diệp Húc cười nói: “Há, vậy các ngươi thử làm xem.”
“Được!” Yukihira Soma và Tiểu Đương Gia cùng trả lời.
Nói làm là làm, hai người nhanh chóng nổi bếp lò lên trong không gian nhóm.
Cắt thịt, nêm gia vị...
“Thịch thịch thịch!”
Ánh đao lập loè.
Chỉ nghe một loạt âm thanh dồn dập, không ngừng vang vọng trong không gian nhóm, từng miếng thịt rắn lớn nhỏ đều đều, lập tức được bày chỉnh tề trên mâm.
Hai người làm việc mau lẹ, nghiêm túc, hấp dẫn mọi người.
Ở trong mắt hắn, đây vốn không phải nấu nướng, mà là nghệ thuật, là một bữa tiệc thị giác!
Mọi người tất cả đều nhìn vô cùng tập trung và say mê.
Không bao lâu sau, từng đợt mùi thịt nồng đậm tỏa ra.
Nhẹ nhàng hít một hơi, mọi người chỉ thấy lỗ chân lông cả người như được mở ra, cả người ngâm trong nước nóng, thoải mái sắp bay lên.
“Ừng ực!”
Mọi người nhịn không được nuốt ngụm nước miếng.
Dù bọn hắn còn chưa nhìn thấy thành phẩm, nhưng bọn hắn biết đây nhất định là thức ăn ngon nhất, hương vị chắc chắn phải cực kì ngon.
“Xoạt!”
Rốt cuộc, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Tiểu Đương Gia bỏ phần thịt rắn đầu tiên vào trong chén.
Gần như cùng lúc, Yukihira Soma cũng gắp một phần thịt rắn bỏ vào trong tô.
Tiếp theo, phần thịt rắn thứ hai, thứ ba, thứ tư... Nhanh chóng được đặt lên trên bàn.
Lập tức, mùi thịt nồng đậm, giống như núi lửa, ầm ầm nổ ra.
Ngón tay Diệp Húc nhẹ nhàng vẩy một cái, một phần thịt rắn nhanh chóng xuất hiện ở trong tay.
Tiếp theo, hắn gấp không chờ nổi cầm đũa lên, gắp thịt rắn bỏ vào trong miệng.
“Bẹp, bẹp!”
“Lộc cộc, lộc cộc!”
Diệp Húc như vừa uống quá nhiều rượu, hoàn toàn say.
Hắn không cầm lòng được nhắm hai mắt lại.
Ngay lúc này, Diệp Húc như chạm đến đỉnh núi cao.
Lúc này, một còn Ngũ Trảo Kim Long, đột nhiên tới dưới chân hắn, sau đó mang hắn bay lên cao, xuyên qua từng tầng mây, nhìn lên mặt trời cực nóng, nhìn xuống lộng lẫy sao trời...
Nhẹ nhàng, thoải mái!
Đây là một loại hưởng thụ từ sâu trong linh hồn.
Hồi lâu sau, Diệp Húc mới chậm rãi mở to mắt, khen một tiếng: “Ăn ngon!”
Đám người Tần Thủy Hoàng, All Might, Ngụy Vô Tiện vừa nghe đến đây thì rốt cuộc không nhịn được nữa, nhanh chóng đi lên, bưng một tô thịt rắn gắp bỏ vào miệng.
“Bẹp, bẹp!”
“Lộc cộc, lộc cộc!”
Bọn họ cũng không để ý chuyện thịt rắn còn nóng hay không, tay và miệng đã sớm không dừng được.
Ăn như hổ đói, dầu mỡ đầy miệng, hình tượng mất hết sạch, nhưng cũng không thèm để ý chút nào.
“Ăn ngon, thật là ăn quá ngon!”
“Ta cảm thấy lưỡi cũng sắp bị nuốt vào bụng.”
“Đồ ngon, thật là rất ngon.”
“Cả người cũng thấy ấm áp dễ chịu, quá thoải mái.”
“Ô, ta muốn khóc.”
...
Một loạt âm thanh than thở, hết đợt này đến đợt khác.
Tiểu Đương Gia và Yukihira Soma thấy mọi người ăn vui vẻ như vậy, tốc độ nấu nướng cũng càng nhanh hơn.
Mà theo đó, bên cạnh họ cũng dần đứng đầy người.
Tất cả mọi người đều dùng ánh mắt chờ mong, vui vẻ, tha thiết nhìn chằm chằm hai người.
Khi một mâm thịt rắn được bưng ra, mọi người lập tức gấp không chờ nổi chạy lên tranh giành.
Râu Trắng tiện tay cầm một mâm thịt, trực tiếp đổ vào miệng, sang sảng cười nói: “A ha ha ha ha, ăn ngon!”
Iron Man đứng bên ngoài, bĩu môi nói: “Không phải chỉ là chút thịt rắn à?
Nhà hàng Michelin còn nhiều món ngon hơn nhiều.”
Tuy nói vậy nhưng trong mắt Iron Man vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Tiểu Đương Gia và Yukihira Soma, cả mí mắt cũng không chớp một cái.
Ngay lúc một chén thịt rắn phóng lên bàn, hắn trở thành đầu tàu gương mẫu, vươn một cánh tay người máy ra cướp lấy trước.
Tiếp theo, cả người chợt lóe, nhanh chóng về tới thế giới hiện thực.
Sau đó, Iron Man cũng không lấy đũa, dao hay nĩa mà trực tiếp dùng tay bốc thịt rắn bỏ thẳng vào miệng.
Không đến một phút, một tô thịt rắn to lớn đã bị Iron Man ăn sạch sẽ.
Nhưng hắn còn chưa thỏa mãn, duỗi đầu lưỡi ra, liếm sạch cái tô mấy lần.
Lúc này mới gật gù nói: “Không ngờ trên thế giới vẫn còn thịt rắn ngon đến thế này, thật là thật là thật là... Quá tuyệt vời!
Cái gì Michelin, cái gì gan ngỗng, cái gì bò bít tết... Quả thật chính là rác rưởi!”
Iron Man lại nuốt nước miếng, nói: “Không được, ta phải đi ăn thêm, phải ăn thật nhiều thịt rắn!”
Dứt lời, Iron Man chợt lóe lên, lại lần nữa xuất hiện trong không gian nhóm.
Vẻ mặt hắn bình tĩnh như thường, giống như người ăn như hổ đói, liếm sạch tô khi nãy là hai người hoàn toàn khác nhau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận