Nhóm Chat Bao Lì Xì Chư Thiên

Chương 450: Chạy, Kiểm Tra!

Vẻ mặt đám người Diệp Húc và Iron Man đều rất thoải mái.
Lưu Khải nghiêng người nhìn Hàn Đóa Đóa, an ủi: "Không cần lo lắng, rất nhanh chúng ta sẽ có thể tới trên mặt đất."
Hàn Đóa Đóa dùng sức chút gật đầu, nói: "Vâng."
"Xoạt xoạt!"
Lúc này, thang máy đang đi lên cao.
10m.
50m.
1000m.
...
4000m.
5000m.
"Đùng!"
Sau khi một âm thanh nặng nề vang lên, thang máy triệt để dừng lại.
Ánh sáng chói mắt xuyên qua cửa sổ bắn thẳng vào.
Hầu hết người trong thang máy, tất cả đều cúi đầu xuống, cúi cơ thể xuống.
Chỉ có mấy người Lưu Khải, Hàn Đóa Đóa, Diệp Húc, Sasuke, Iron Man và Hồng Thất Công vẫn đứng thẳng như cũ.
Lưu Khải liên tục chờ mong được lên mặt đất, bây giờ, cuối cùng cũng đã có thể đi lên, hắn vô cùng say mê và hưng phấn, cho nên, ngay lập tức xoay người.
Mà Hàn Đóa Đóa thì hơi không biết làm sao.
Về phần đám người Diệp Húc thì hoàn toàn không sợ.
"Xoạt xoạt!"
Ngay lúc đó, cửa thang máy mở ra.
Gió lạnh mạnh mẽ thổi vào, nháy mắt xuất hiện thêm một lớp băng sương trên quần áo, mũ bảo vệ của đám người Lưu Khải và Hàn Đóa Đóa, khiến cho tầm mắt mọi người trở nên trắng xóa một mảnh, không thấy rõ phía trước.
Hai người không thể không vội vàng dùng tay lau mũ bảo vệ, khi thấy tuyết trắng mênh mông vô bờ nơi xa, không khỏi há to miệng, trợn mắt hốc mồm.
"Đạp đạp!"
Hiển nhiên những người khác trong thang máy đã sớm đặt chân lên mặt đất, bọn hắn cũng không lộ ra một chút vẻ kinh dị nào, nhao nhao nhanh chân đi ra ngoài.
Diệp Húc nhìn đám người Lưu Khải và Hàn Đóa Đóa đang ngu ngơ, cười nói: "Chúng ta cũng đi thôi."
"Nha... A, được." Lưu Khải lên tiếng trả lời.
"Đạp đạp!"
Đám người đi trên con đường do băng cứng đắp lên tạo thành, phát ra một âm thanh thanh thúy.
Hàn Đóa Đóa nhìn xung quanh, giống như Lưu lão lão đi vào đại quan viên, khắp khuôn mặt tràn ngập hiếu kì và kinh ngạc.
"Đây chính là mặt đất à?"
"Thật sáng!"
"Đó là bầu trời chân chính, thật tuyệt!"
"Wow! Hành Tinh Động Cơ!"
Lưu Khải thấp giọng quát lớn: "Hàn Đóa Đóa, ngươi có thể an tĩnh chút hay không?"
Lưu Khải biết rõ đại nhân Chúa Cứu Thế ghét nhất là ồn ào.
Vạn nhất trêu đến hắn hơi không vui, đừng nói Hàn Đóa Đóa và mình, toàn bộ thế giới bị hủy diệt cũng tuyệt đối không phải chuyện kỳ quái gì.
Dừng một chút, lại nói: "Mặt khác, đó là động cơ thúc đẩy."
...
Hàn Đóa Đóa và mọi người ở sau lưng không ngừng tán thưởng.
Trên mặt Diệp Húc vẫn bình tĩnh nhưng trong lòng thì đang cực kỳ thổn thức.
Hắn biết trước khi thế giới Lưu Lạc Địa Cầu tiến vào sinh sống dưới lòng đất thì cơ bản giống kiếp trước của mình.
Ngẫm lại cảnh tượng ngựa xe như nước, đèn sáng lấp lánh, cực kỳ náo nhiệt.
Nhìn lại hình tượng lạnh lẽo, thê lương trước mặt.
Diệp Húc không khỏi nắm chặt nắm đấm, trong lòng sinh ra một vòng kiên định.
Lúc này, Hồng Thất Công ở bên cạnh hưng phấn kêu lên: "Đây chính là chiếc xe đặc chế chạy trên tuyết hả? Thật sự rất to! Giống như một con quái vật."
Lưu Khải nói theo: "Không sai! Đóa Đóa, ngươi có mang hộp băng xe của ông ngoại ra không?"
"Hắc hắc, ta đã sớm thuận tay cầm tới đây này." Hàn Đóa Đóa nhẹ nhàng cười nói.
Lưu Khải nói: "Vậy thì tốt."
Hắn ngẩng đầu nhìn xung quanh, nói nhỏ: "Chiếc nào là xe 373... A, tìm được rồi!"
Sau đó, một đoàn người bước nhanh lên trên chiếc xe to lớn.
Khi Lưu Khải cắm thẻ xe vào, ô tô vang lên một âm thanh máy móc.
"Hàn Tử Ngang, người điều khiển xe cao cấp.
Bắc Kinh khu thứ ba, nhắc nhở ngài, chạy ngàn dặm đường, an toàn là trên nhất, nếu chạy không cẩn thận, người thân sẽ rơi lệ.”
Hồng Thất Công cười nói: "Hắc hắc, trích lời này không tệ, không tệ!"
Iron Man thản nhiên nói: "Vốn cho là khoa học kỹ thuật của thế giới Lưu Lạc Địa Cầu chắc cũng tạm được, không ngờ vẫn đơn sơ như thế."
Không có người nào để ý hắn, Hàn Đóa Đóa nhẹ vuốt cầu điều khiển, nói: "Anh, ngươi biết lái xe này không?"
Lưu Khải phản xạ có điều kiện nói: "Đương nhiên biết!"
Nhưng, sau khi hắn nói ra lời này thì lại hơi chột dạ nhìn đám người Diệp Húc.
Sau khi khởi động, chiếc xe phát ra một âm thanh trầm thấp, giống như mãnh thú gào thét chạy lên phía trước.
"Ầm!"
Tuy Lưu Khải đã từng xem « Lưu Lạc Địa Cầu », biết một chút phương pháp điều khiển chiếc xe này.
Nhưng, thao tác thực tế vẫn có chỗ khác biệt, sơ sẩy một chút sẽ va vào xe dừng sát ở bên cạnh, phát ra một âm thanh nặng nề.
"Anh, ngươi chắc là ngươi biết lái chứ?" Hàn Đóa Đóa nghi ngờ nói.
"Biết!" Lưu Khải chân thành nói.
"Ầm ầm!"
Một lần nữa khởi động chiếc xe.
Sau khi có kinh nghiệm lần thứ nhất, kỹ thuật điều khiển của Lưu Khải hiển nhiên cao hơn một chút, không có lập tức chạm vào chiếc xe bên cạnh.
Nhưng vẫn như cũ đâm vào xe người khác.
Cũng may hình như Lưu Khải có năng khiếu lái xe không tệ, rất nhanh đã thích ứng được việc lái xe.
Một đoàn người nhìn sông băng vô tận, băng cốc dữ tợn, đông lạnh thành điêu khắc khổng lồ... Cho người ta một loại cảm giác giống như ảo mộng, một đường tán thưởng không thôi.
"Ô ô ô!"
Lúc này, âm thanh của xe điều tra vang lên từ nơi xa.
"Kiểm tra xe tạm thời."
Sau khi Lưu Khải nghe nói như thế thì giống như phản xạ có điều kiện, dùng sức đạp chân ga xuống, chuẩn bị nhanh chóng chạy trốn.
Diệp Húc cười nói: "Không cần lo lắng, dừng lại cho hắn kiểm tra cũng được."
"Cái gì để hắn kiểm tra? Anh ta không có bằng lái." Hàn Đóa Đóa hốt hoảng kêu lên: "Anh, ngươi nhanh lái xe chạy thôi."
Nhưng, Lưu Khải lại không nghe theo Hàn Đóa Đóa, chậm rãi đạp phanh xuống, ngừng xe ở ven đường.
Theo Lưu Khải, đại nhân Chúa Cứu Thế đã nói dừng lại, vậy thì nhất định phải dừng lại.
Tuyệt đối sẽ không có bất cứ vấn đề gì.
"Anh, sao ngươi lại dừng lại!" Hàn Đóa Đóa tức giận nói.
"Xin chào, xin lấy giấy chứng nhận ra." Một nhân viên kiểm tra nói.
"A, được... được." Lưu Khải lục lọi tìm kiếm, dưới sự bất đắc dĩ đành lấy ra xe thẻ của ông ngoại.
Nhân viên kiểm tra tiện tay móc ra một cái máy đọc thẻ.
"Tích!"
Lập tức, tất cả tin tức liên quan tới ông ngoại Hàn Tử Ngang đều xuất hiện.
Lưu Khải và Hàn Đóa Đóa thấy thế, một gương mặt nháy mắt đỏ lên.
Bọn hắn như đã thấy được... Tiếp theo, nhân viên kiểm tra sẽ đưa họ vào tù.
Nhưng, nhân viên kiểm tra chỉ trả thẻ xe về, nói: "Được, các ngươi đi đi."
Lưu Khải và Hàn Đóa Đóa không khỏi sửng sốt một chút.
Trong con ngươi của Diệp Húc hơi lóe lên ánh sáng, cười nói: "Lưu Khải, còn thất thần làm gì? Về trong xe thôi."
"Nha... A, được!" Lưu Khải sửng sốt một chút, lúc này mới lên tiếng trả lời.
Mãi sau khi khởi động xe, Hàn Đóa Đóa mới thở dài một hơi, vui vẻ nói: "Vừa rồi thật là hù chết ta. Nhưng nhân viên kiểm tra không nhìn thấy ảnh chụp à?"
Lưu Khải nói: "Có thể... Vừa rồi gió tuyết quá lớn nên bọn hắn không thấy rõ."
Nói đến đây, Lưu Khải dùng ánh mắt cảm kích nhìn Diệp Húc.
Hắn hiểu được, làm được như vậy chắc chắn là đại nhân Chúa Cứu Thế hỗ trợ.
"Thật à?" Hàn Đóa Đóa nghi ngờ nói.
"Ầm ầm!"
Lúc này, mặt đất vốn đang yên ổn đột nhiên giống như xuất hiện động đất, lắc lư kịch liệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận