Ma Lâm Thiên Hạ

Chương 2416. Chiết Kiếm



Chương 2416. Chiết Kiếm




Trong lúc dây thừng sắp vắt lên người, ͏ ͏ ͏ ͏
Đầu ngón tay Bách Lý Kiếm ngưng tụ chút kiếm khí cuối cùng, ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn không dùng nó đưa về phía đám giáp sĩ bên dưới mà đâm thẳng vào lồng ngực của mình. ͏ ͏ ͏ ͏
Trong chốc lát, ͏ ͏ ͏ ͏
Gân mạch đứt đoạn! ͏ ͏ ͏ ͏
Thiếu gia sợ chết của Bách Lý gia đúng là sợ chết, nhưng hiện thực đã là tình cảnh thế này rồi, đối mặt với người Yến quốc muốn bắt sống hắn đi, hắn có dũng khí để tự cho mình một cái kết. ͏ ͏ ͏ ͏
Không phải là anh dũng, mà là chính hắn đã hiểu được, sau khi bị bắt sống sẽ là sống không bằng chết. ͏ ͏ ͏ ͏
Cho nên, ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn chết. ͏ ͏ ͏ ͏
Cơ thể bị gông xiềng tròng lên, sau đó lại bị một đám giáp sĩ cơ thể cường tráng đè xuống, đợi sau khi có người xác nhận là đã chết, đám người xung quanh mới đồng thời thở phào nhẹ nhõm. ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng ngay cả khi như vậy, người đang đè ép cơ thể vẫn không dám buông hắn ra như cũ. ͏ ͏ ͏ ͏
- Bá gia, Bách Lý Kiếm đã đền tội! ͏ ͏ ͏ ͏
Trần Dương nghe thế, gật đầu. ͏ ͏ ͏ ͏
Không thể bắt sống là một điều tiếc nuối, nhưng lần mình lại có thể nuốt trọn cả Càn quốc, đúng là thu được quá nhiều, quá lớn, một chút điều đáng tiếc này hoàn toàn không là gì cả. ͏ ͏ ͏ ͏
Ở phía khác, ͏ ͏ ͏ ͏
Sau khi Bách Lý Kiếm tự sát, ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh kiếm vừa được Kiếm Thánh cất ra sau lưng liền run rẩy. ͏ ͏ ͏ ͏
Danh kiếm có linh, linh đang khóc. ͏ ͏ ͏ ͏
Tiếp đến là Long Uyên, vào lúc này dường như nó cũng run run lên để đáp lại. ͏ ͏ ͏ ͏
Bất vi kỳ nhân, bất vi kỳ lịch, ͏ ͏ ͏ ͏
Dù thế nào đi nữa, ͏ ͏ ͏ ͏
Cũng là kiếm khí độc nhất vô nhị từng đứng trên đỉnh kia. ͏ ͏ ͏ ͏
Nghi Sơn Bá Trần Dương đích thân đến trước mặt Kiếm Thánh, vô cùng khách khí hỏi dò: ͏ ͏ ͏ ͏
- Kiếm Thánh đại nhân, thi thể của Bách Lý Kiếm… ͏ ͏ ͏ ͏
Ý của Trần Dương là dựa theo lệ cũ, để hắn đến chém thủ cấp. ͏ ͏ ͏ ͏
Bởi vì chính bản thân Bách Lý Kiếm mang ý nghĩa tượng trưng vô cùng lớn, thủ cấp của hắn, đáng được đưa về Yến Kinh, trở thành tế phẩm Hoàng đế khoe khoang ở Thái Miếu. ͏ ͏ ͏ ͏
Đương nhiên, nếu Bình Tây Vương gia có hứng thú thu thập cũng được. ͏ ͏ ͏ ͏
Chỉ là, ͏ ͏ ͏ ͏
Hủy đi di thể của một kiếm khách đỉnh phong đã khuất ngay trước mặt Kiếm Thánh, trong lòng Trần Dương hơi bất an nên mới đến hỏi dò. ͏ ͏ ͏ ͏
Trời đất bao la, trong mắt Nghi Sơn Bá, Bình Tây Vương thật ra còn lớn lao hơn cả Hoàng đế ở Yến Kinh, mà hắn cũng biết rõ vị trí của Kiếm Thánh này trong lòng Bình Tây Vương. ͏ ͏ ͏ ͏
Không thể không nói, ban đầu ở đại doanh Túc sơn Nghi Sơn Bá gia đã dùng cách ngu xuẩn nhất để đối chọi lại với khâm sai, sau khi liên tiếp trải qua những chuyện này, cuối cùng hắn cũng đã học được nên làm người thế nào. ͏ ͏ ͏ ͏
Kiếm Thánh hiểu rõ ý tứ của hắn, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tuỳ ý ngươi. ͏ ͏ ͏ ͏
- Chuyện này… ͏ ͏ ͏ ͏
Trần Dương nhất thời không hiểu được rốt cuộc Kiếm Thánh đang nói thật hay mà nói mát. ͏ ͏ ͏ ͏
Kiếm Thánh giơ thanh kiếm kia của Bách Lý Kiếm lên. ͏ ͏ ͏ ͏
Đầu ngón tay gảy nhẹ thân kiếm, ͏ ͏ ͏ ͏
Cưỡng ép dùng kiếm ý của bản thân khống chế kiếm linh đang xao động vì Bách Lý Kiếm đã bỏ mạng, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta đã nhận xác thay cho hắn. ͏ ͏ ͏ ͏
- Được, ta đã hiểu. ͏ ͏ ͏ ͏
Kiếm Thánh cầm hai thanh kiếm dừng lại ở bờ sông, ͏ ͏ ͏ ͏
Sau một hồi đứng hứng gió, ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn quay đầu nhìn lại, ͏ ͏ ͏ ͏
Vừa lúc nhìn thấy sĩ tốt quân Yến đang chém lấy thủ cấp của Bách Lý Kiếm. ͏ ͏ ͏ ͏
Kiếm khách giang hồ, quân đội triều đình. ͏ ͏ ͏ ͏
Kiếm Thánh khẽ cau mày, trái lại hắn không vì thế mà nổi giận, mà vào lúc này, bỗng nhiên hắn rất muốn về nhà, trở lại căn tiểu viện nhà mình, cho gà ăn. ͏ ͏ ͏ ͏
Đột nhiên, ͏ ͏ ͏ ͏
Kiếm khách đột nhiên nhớ đến một chuyện, ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn đưa tay vỗ lên trán mình, ͏ ͏ ͏ ͏
- Rốt cuộc mình đang nghĩ cái gì thế không biết, ͏ ͏ ͏ ͏
Suýt chút nữa quên mất, ͏ ͏ ͏ ͏
Tên họ Trịnh kia, còn chưa đi tiếp ứng! ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏
Tiểu lâu. ͏ ͏ ͏ ͏
Nhã xá. ͏ ͏ ͏ ͏
Trên chiếc bàn cổ kính bày sẵn điểm tâm tinh xảo và nước trà trân quý, một bên, còn châm đàn hương. ͏ ͏ ͏ ͏
Bình Tây Vương vừa ngâm tắm xong lười biếng dựa nghiêng bên án, mái tóc còn hơi ẩm ướt. ͏ ͏ ͏ ͏
Bên ngoài, một nam tử trung niên đang quỳ, gương mặt nam tử hình chữ quốc, khiến người ta cảm nhận được một loại khí thế uy nghiêm. ͏ ͏ ͏ ͏
Thật ra tại Triều Đường có rất nhiều người sở hữu tướng mạo như vậy. Vì thời đại này, diện mạo cũng là một trong các tư cách để nhập sĩ, đặc biệt là mấy năm trước, khi Yến quốc không có khoa cử. ͏ ͏ ͏ ͏
Về phần Càn quốc có hơn trăm năm khoa cử mà nói, trừ khi là người có năng lực cực kỳ nổi trội, còn không đa số người có thể làm đến chức tướng quân thì khi còn trẻ chí ít cũng là một công tử phong hoa. ͏ ͏ ͏ ͏
Mà ở dân gian, loại diện mạo này ít nhất cũng là địa chủ cường hào một phương. ͏ ͏ ͏ ͏
Không phải vì gì khác, cho dù cái xác khá hơn nữa, không cần biết là nam hay nữ, vẻ ngoài có tốt hay không thì sống khổ sở ròng rã vài năm là đã không còn dáng người rồi. Dung mạo và khí chất đều cần phối hợp với điều kiện sống mới có thể dưỡng ra được. ͏ ͏ ͏ ͏ Hết chương 2416.



Bạn cần đăng nhập để bình luận