Ma Lâm Thiên Hạ

Chương 2667. Thiên Địa đổi màu



Chương 2667. Thiên Địa đổi màu




Đến bây giờ, Cơ Thành Quyết cũng muốn thực hiện nâng cao và tiến hóa hiệu suất bộ máy quốc gia trên cơ sở này, điều này Trịnh Phàm biết.
- Thuộc hạ muốn nói với Chủ thượng không phải sách lược chuyên môn này, vì thuộc hạ biết thực ra Chủ thượng rất rõ những điều này.
- Vậy ngươi muốn nói cái gì?
- Kinh thành là vùng đất mắt rồng của Đại Yến, tại sao Lục Băng có thể làm việc không hề kiêng dè, gióng trống khua chiêng như vậy, mà lại không gặp phải phản kích gì?
- Vì có ta ở đây.
- Phải, nhưng lại không chỉ vậy, vì theo bên ngoài thấy, Hoàng đế có thể đã băng hà rồi, Lục Băng không phải đang nghe căn dặn của Hoàng đế, mà là đang nghe… Chủ thượng, cũng tức là căn dặn của Nhiếp Chính Vương Đại Yến, loại bỏ đối lập.
Trịnh Phàm hơi cau mày.
- Đợt trước Chủ thượng dẫn Thiên Thiên đi tế bái mộ tổ Điền gia, thuộc hà là người trong nhà tất nhiên biết rõ Chủ thượng tế bái tất nhiên là tế bái thật, đây là để Thiên Thiên nhận tổ quy tông, đạt được sự toàn vẹn của một đời người.
- Nhưng từng hành động của người bên trên cho dù là tính tình thật, nhưng theo người bên dưới thấy cũng là một loại tín hiệu chính trị, giống như Thiên tử tế trời vậy.
- Tĩnh Nam Vương từng không tiếc tự diệt cả nhà để thúc đẩy hủy diệt môn phiệt Đại Yến. Lúc này Nhiếp Chính Vương đi tế bái là muốn bày tỏ điều gì? Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết, lấy Tĩnh Nam Vương làm tấm gương, ai ngăn cản trước mặt ta, thì ta diệt người đó, không màng… tất cả.
- Với trọng lượng hiện giờ của ngài, sự trung thành của thiết kỵ Tấn Đông, danh vọng của quân thần Đại Yến, vấng sáng chính trị Nhiếp Chính Vương do “Tiên hoàng” thân phong, lại mang theo cái mác năm đó của Tĩnh Nam Vương… Đã đủ để khiến cả quan trường Đại Yến phải run cầm cập.
- Chém vị trí mấu chốt trên đầu ra, nhất là sau khi thiết lập nội các, Hoàng đế đã hoàn toàn nắm bắt cơ sở giống như con rắn này đã bị kẹt đầu, hơn nữa còn bị dọa tới run cầm cập. Tiếp theo muốn vẽ thế nào trên vảy rắn, chỉ dựa vào tâm trạng mà thôi.
Trịnh Phàm lại uống một ngụm trà.
- Chủ thượng, ngài đây là bị coi như con dao rồi.
- Vậy sao?
- Đây là dùng danh nghĩa của ngài, đứng đối lập với quan liêu của cả Đại Yến, nói tóm lại cái mất đi là một đám người vốn có thể ăn dưa xem kịch lúc tạo phản sau này.
- Hoàng đế ở trước mặt Chủ thượng là Cơ lão lục. Nhưng Hoàng đế dù sao cũng là Hoàng đế. So sánh ra, Tiên hoàng mã đạp môn phiệt quá trực tiếp cũng quá tàn khốc. Thủ đoạn của vị này có thể nói là cao minh nghệ thật đến cực điểm, làm việc mà bêu danh còn không liên quan tới mình.
Người mù đứng dậy, nói:
- Thuộc hạ nói những điều này cũng không phải muốn chia rẽ quan hệ giữa Chủ thượng và Hoàng đế, thực ra thuộc hạ cũng không cho rằng Hoàng đế cố tình coi Chủ thượng là con dao. Giống như dê phải ăn cỏ, cá phải bơi lội trong nước, loại… loại nhân vật như Hoàng đế, hắn làm việc chỉ là dựa theo một loại bản năng, một loại lẽ đương nhiên. Hoàng đế càng xuất sắc, thì càng là người cô độc thật sự về mặt ý nghĩa.
- Người cô độc ở đây là từ hình dung. Thuộc hạ cũng rõ điều Chủ thượng và Hoàng đế nghĩ bây giờ là để thống nhất Chư Hạ. Thuộc hạ cho rằng Hoàng đế có thể làm tới mức này, thêm ba năm bốn năm nữa, chuẩn bị chiến tranh của Đại Yến chắc đã có thể tích góp tới mức khiến người ta hài lòng. Nhưng, thuộc hạ cũng có một đề nghị.
Trịnh Phàm nhìn người mù, người mù cười.
- Thực ra đề nghị của thuộc là là gì, trong lòng Chủ thượng biết rõ, vì thuộc hạ biết Chủ thượng vẫn luôn không quên quy luật cơ bản cần chú ý khi làm bạn bè với loại sinh vật như Hoàng đế này.
- Ta biết.
- Vậy thuộc hạ nói xong rồi.
Người mù cúi người vái.
Nếu như đây là một trò chơi, nửa đoạn trước có lẽ là thống nhất Chư Hạ, nửa đoạn sau nếu ngươi chơi chán rồi, ngươi vẫn còn con trai, ta có thể dẫn theo con trai ngươi chơi tiếp.
Tiền đề là, ngươi không thể đập nồi.
- Đợt trước, Cơ lão lục vừa kéo ta ngồi long ỷ, vừa xả thân để ta mổ sọ, động tĩnh có hơi ầm ĩ quá rồi. Đến mộ tổ Điền gia một chuyến, xem một đống mộ kia cho đỡ ngấy.
Nói rồi, Trịnh Phàm cũng đứng dậy, cười nói:
“Nói cho cùng người mắng Tào Mạnh Đức đa số đều muốn làm Tào Mạnh Đức, người kính phục Tĩnh Nam Vương lại có mấy ai thật sự muốn làm Tĩnh Nam Vương?”
……
Lúc Trịnh Phàm gặp Hoàng đế, Hoàng đế đã đội tóc giả lên ngồi ngay ngắn trên xe lăn. ͏
- Ra ngoài rồi à?
Trịnh Phàm hỏi.
- Ngột ngạt.
Trong tay Hoàng đế nghích một lọ thuốc hít.
- Bây giờ ngươi không thích hợp dùng cái này.
Trịnh Phàm nhắc nhở.
- Rỗng đó.
- Ồ.
- Họ Trịnh, ngươi chịu mệt đẩy ta ra ngoài đi lại đi.
Trịnh Phàm bước qua, đẩy xe lăn.
- Thực ra người ngồi xe lăn thật sự không có gì thoải mái, người đẩy xe lăn ngược lại càng được thấy phong cảnh đẹp hơn. Bản thân xe lắ chính là phong cảnh, ngay cả người ngồi trên nó.
Trịnh Phàm lắc đầu.
- Này thì chưa chắc.
- Ngươi thưởng thức cho kỹ.
Trịnh Phàm nhắm mắt lại, một lát sau nói:
- Vẫn là cảm thấy khác quá xa.
Ban đầu Hoàng đế hơi nghi ngờ, ngay sau đó đã hiểu ra, mắng:
- Chết tiệt, người ngươi đẩy là trẫm, rốt cuộc ngươi đang so trẫm với hai!
- Ha ha.
- Họ Trịnh, ngươi lưu manh quá rồi.
- Đây không gọi là lưu manh, đây gọi là tao nhã. Giống như ngồi ở đầu đường náo nhiệt, người mặc áo gấm, ngồi trước quầy hàng nhỏ, vừa nghe tiếng ồn ào huyên náo vừa ăn vằn thắn vậy. Đẩy Hoàng đế, trong đầu nghĩ tới các tỷ muội trong màn đỏ, loại tương phản này, không tầm thường, còn phong nhã.
- Giống như trong tranh quần diễm mà Viên Đồ Các vẽ cho ngươi kia sao?
- Vậy mà ngươi còn nhớ?
- Ta cho ngươi vẽ lại một bản, mang về Kinh rồi.
- Eo không đau nữa à? Chân không tê nữa à? Không đau xót than vãn nữa à?
- Chẹp, ta là mệt, cũng không phải bị tịnh thân. Cho dù là tịnh thân cũng không thể nói không thể xem.
Trên mặt Ngụy công công đi theo bên cạnh phối hợp nở nụ cười.
Hậu viên rất lớn, chỗ thật sự được bảo vệ tới gió thổi không lọt là khu vực trung tâm của hậu viên, khu vườn cảnh đẹp ở bên ngoài, rất khó có thể chú ý đến mọi mặt, trừ khi thật sự điều động lượng lớn binh mã qua đây vây nơi này thành quân doanh. Nếu như vậy thì còn phong cảnh gì nữa?
- Trịnh Phàm, danh hiệu Nhiếp Chính Vương này cần gỡ xuống cho ngươi không?
Hoàng đế hỏi.
- Không cần nóng vội.
Trịnh Phàm cười.
- Không chừng sẽ lại có chuyện ngoài ý muốn gì đó.
- Súc sinh.
- Ngươi chú ý thân phận của mình đi, tranh thủ sống lâu chút, mặc dù cục u trong đầu đã lấy ra rồi, nhưng bình thường vẫn phải dưỡng sinh nhiều vào, nếu không có ta, thực ra người không phải cái số sống lâu.
Ngụy công công và Trương công công ở bên cạnh đã sớm tê liệt với “lời trẻ con luôn nói thật” giữa Vương gia và Hoàng đế rồi.
- Ta biết, ta phải sống thật tốt, lúc trước oán trách tại sao phụ hoàng phải vội vàng làm hết tất cả, bây giờ đến lượt ta rồi. Nói thật, ngươi bảo ta tiến hành chuẩn bị tốt, chỉ là trải đường cho người kế nhiệm, cho dù là trải đường nối nghiệp cho con trai ruột của ta, ta cũng vẫn không nỡ, dựa vào cái gì chứ?
Trịnh Phàm gật đầu, nói:
- Cho nên bây giờ ngươi cũng có hai con trai rồi, sau này kiềm chế chút.
- Ngươi một mình bốn tức phụ như ngươi ở đây khuyên một người chỉ có hai tức phụ kiềm chế chút?
- Chúng ta không giống nhau.
- Làm khó cho ngươi rồi, mỗi lần nói chuyện với ta đều phải bôi mật lên miệng nhỏ trước.
- Lễ nghi nên có thì vẫn phải có mà.
Lúc này, Trịnh Phàm đẩy xe lăn lên một cây cầu nhỏ, dừng bước chân lại.
Trên cầu có người, tất nhiên không thể nào là thích khách gì, mà là một đám đại thần nội các do Mao đại nhân dẫn đầu, cộng thêm… các quan lớn lục bộ thượng thư.
Bọn họ chắc là nhận được căn dặn từ trước, gọi đến nơi này.
Bọn họ vốn tưởng là Nhiếp Chính Vương gọi bọn họ đến để bàn bạc… hậu sự của Hoàng đế.
Kết quả, bọn họ lại thấy Hoàng đế sắc mặt rất tốt ngồi trên xe lăn, đúng là khác một trời một vực lúc đại yến.
- Chúng thần khấu kiến ngô hoàng, ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!
Mọi người có thể nói là nước mắt lưng tròng, dù sao bọn họ vốn đã chuẩn bị tâm lý phải đối mặt với ngày tháng “hắc ám” Nhiếp Chính Vương chủ chính rồi.
Nước mắt, là thật.
Có điều, dù sao cũng là nhân vật lớn tinh anh chân chính của một nước, bọn họ đã lập tức nghĩ đến một vấn đề. Nếu long thể của bệ hạ khôi phục, vậy những ngày này Lục Băng phái phiên tử ra bắt người không kiêng dè rốt cuộc là nghe theo căn dặn của ai?
Hai tay Hoàng đế đặt trên đầu gối của mình, nhìn các thần tử nòng cốt trước mặt mình, cười nói:
- Xin lỗi các vị, trẫm vốn tưởng bản thân không chống đỡ qua được, ai ngờ thần y Nhiếp Chính Vương mời về lại đã chữa khỏi cho trẫm, khiến các ái khanh lo lắng rồi. ͏ Hết chương 2667.



Bạn cần đăng nhập để bình luận