Ma Lâm Thiên Hạ

Chương 2845. Còn chưa nhổ hết sao



Chương 2845. Còn chưa nhổ hết sao




Lúc này, Trịnh Lâm nhìn cha của mình bế muội muội, trong lòng lại không “vì vậy mà may mắn” bao nhiêu, ngược lại cảm thấy rất khô khan.
Nếu như nói cha hắn đang cố ý lựa chọn chà đạp lễ nghi để tuyên cáo địa vị của bản thân đối với Sở Quốc chính thống, vậy thì trong thẩm mỹ của Trịnh Lâm, tất cả mọi thứ ở trong gót sắt và bóng đè đều biến thành nhân gian chân thực mới càng phù hợp với hứng thú của hắn hơn.
Hắn không ghét Phụng Tân thành, vì hắn sinh ra và lớn lên ở đó, nhất là sau khi rời khỏi Phụng Tân thành, hắn càng cảm thấy loại có trật tự kia của Phụng Tân thành mới nên là dáng vẻ vốn có của thế gian này.
Tất cả chỗ không giống đều nên bị phá hủy, phá hủy thành trại của bọn họ, phá hủy từ đường của bọn họ, thiêu đốt cung điện của bọn họ, hoàn toàn cày Sở Quốc này một lượt, rồi bồi dưỡng ra hoa màu mới theo hình thức của Phụng Tân thành.
Đây là nhận thức và cách nhìn của thiếu niên đối với thế giới này. Tối qua hắn đã nói ra trước mặt cha ruột và nhóm cha nuôi Ma Vương.
Các cha nuôi Ma Vương không để bụng, thậm chí còn cảm thấy đây mới thú vị, đây mới là người của mình.
Nhưng điều khiến Trịnh Lâm hơi ngạc nhiên là cha ruột trước kia vẫn luôn chèn ép và phê bình bản thân về những mặt này, vậy mà hiếm khi nở nụ cười, đồng thời đưa ra sự khẳng định. Bỗng chốc, Trịnh Lâm cũng muốn tiến lên kéo lấy cổ áo mãng bào của cha ruột mình, hỏi:
- Không phải ngươi nên nói ta quá khích, không phải ngươi nên nói ta võ đoán, không phải ngươi nên nói ta khí sát phạt nặng sao!
Đặt vào lúc trước, đây gần như là bài kinh nhàm tai của cha ruột đối với hắn.
Hắn biết cha ruột mình thích đứa con thế nào, con gái, phải là áo bông nhỏ ân cần như a tỷ. Còn về con trai, thì chính là giống như Thiên Thiên ca.
Tối qua Trịnh Lâm tức giận ở chỗ bản thân vậy mà lại nói ra lời phù hợp tâm ý của hắn, sao nhịn được!
Sau khi tan họp tối, người mù gọi Trịnh Lâm đến, đồng thời gọi cả một người Dã ở tiền tuyến đã từ binh tay sai thăng cấp đến chính binh, hơn nữa còn lấy được tư cách tiêu hộ… Mạn Đốn.
Đối với sự triệu kiến của Thế tử điện hạ, Mạn Đốn rõ ràng vô cùng kích động, chào hỏi gần như thành kính.
Người mù bảo hắn kể lại lịch sử phấn đấu của hắn, Mạn Đốn đã thuật lại toàn bộ mọi chuyện bắt đầu từ mấy năm trước bản thân liều đánh ra một nhánh bộ đội ở Tuyết Nguyên, rồi đến sau khi nhập quan trở thành binh tay sai một lượt.
Trong lúc đó, người mù thi thoảng sẽ đưa ra câu hỏi để hắn kể càng “phong thổ nhân tình” hơn. Sau khi kể xong, người mù để Mạn Đốn lui xuống.
Sau đó, người mù nhìn Trịnh Lâm, hỏi:
- Thế nào?
Trịnh Lâm không nói chuyện.
Người mù cười, nói:
- Ngươi cảm thấy lời ngươi nói chỉ là hành sự theo tính cách, không chịu trách nhiệm, chỉ muốn vui sướng, cho nên ngươi cảm thấy cha ngươi sẽ trách cứ ngươi sao? Bây giờ, ngươi đã thấy chưa, ở trên Tuyết Nguyên, cha ngươi còn làm tuyệt tình hơn ngươi nói. Ngươi rất thông minh, chắc đã nghe ra ý khác từ trong lời trần thuật của Mạn Đốn, cả Tuyết Nguyên có ngàn ngàn vạn vạn người Dã khát vọng trở thành Mạn Đốn, đa số bọn họ còn là tinh anh trong số người Dã, ít nhất cũng là dũng sĩ.
- Không những phải nắm bóp bọn họ thành dáng vẻ ngươi thích, thành trì, đường phố, lễ nghi, phong tục tập quán, những thứ này thực ra đều là thứ yếu. Thú vị nhất là ngay cả linh hồn của bọn họ cũng phải nghe theo suy nghĩ của ngươi, cũng phải… nhào nặn cùng.
Lúc nói đến từ “nhào nặn” này, Trịnh Lâm nhìn thấy người mù giơ ngón tay ra, làm động tác nhào nặn.
Bình thường động tác này thế nào cũng sẽ mang theo một sức lực dung tục, nhưng vào tối qua, động tác này phối hợp với giọng điệu và vẻ mặt của cha nuôi người mù, thì giống như có ma lực rất lớn, thu hút người nắm giữ lấy.
- Ngươi là Thế tử, đổi cách nói khác, nếu như là dựng nước, ngươi chính là Thái tử. Mẹ ngươi đã từng cảnh cáo ngươi rồi, ta cũng lười cảnh cáo lại lần nữa. Ngày mai sẽ rất mệt, nhưng ngươi phải chịu, đừng cảm thấy phiền, cũng đừng cảm thấy gánh nặng. Tại sao đối xử với người Sở và đối xử với người Dã khác nhau? Không phải vì cha ngươi nể mặt nhị nương của ngươi mà cố ý nhường. Là người chinh phục, là người cướp đoạt, sở dĩ sẽ thể hiện ra mặt tình cảm thầm kín trước mặt con mồi, không phải vì lương tâm phát tác, cũng không phải thiện mỹ nở rộ, đơn thuần là vì gai trên người con mồi còn chưa nhổ hết.
Gai, còn chưa nhổ hết sao?
Trong đầu Trịnh Lâm nhớ lại lời người mù nói tối qua.
Lúc này, bên Sở Hoàng cũng biết thái độ của Trịnh Lâm, hắn không để ý Trịnh Lâm làm ra chút động tác nhỏ, làm ra chút tùy hứng vào lúc này. Có điều, tương ứng, nghi thức vốn do Trịnh Phàm và mình cùng làm, chỉ có thể gác lại hoặc bảo nhảy qua.
Nhưng trưởng bối có thể lướt nước, tiểu bối thì phải làm thay.
Nếu không nhiều cặp mắt nhìn như vậy, làm nghi thức quá mức giản lược, không phải vả mặt người Yến, mà là vả mặt người Sở.
Thái tử Sở Quốc bước ra khỏi hàng, Thái tử trông giống Sở Hoàng bảy phần, có điều khí chát rất dịu dàng, từng cử chỉ đều hiện ra là thuộc lễ nghi quý tộc cổ xưa của Đại Sở.
Thái tử Sở Quốc cầm mai rùa, bước lên phía trước, sau đó theo lễ nghi sẽ do Thế tử Vương phủ Trịnh Lâm này tiến lên, hai người cùng giơ mai rùa, đặt nó lên than củi nướng, đợi sau khi xuất hiện vết nứt, Vu chính sẽ phán đoán cát hung.
Đương nhiên không thể là điềm xấu, chỉ sẽ ra một kết quả bói: Lần này Sở Quốc và Tấn đông kết hợp, hợp với ý trời, nhất định sẽ mang lại may mắn cho cả hai bên!
Trịnh Phàm vẫn bế Đại Nữu, Đại Nữu dụi mắt, nhìn về phía a đệ, nàng biết a đệ nhà mình rốt cuộc bài xích loại chuyện này cỡ nào, mấy năm trước ước mơ của a đệ hình như là nhảy ra khỏi Vương phủ đến dãy núi Thiên Đoạn làm một người Dã.
Nhưng sau đó bị một đám thúc thúc liên tiếp đánh tơi bời, nhất là sau khi bị Bắc tiên sinh “giáo dục” nặng, thiếu niên nhỏ bé không thể không từ bỏ ước mơ này. Hết chương 2845.



Bạn cần đăng nhập để bình luận