Ma Lâm Thiên Hạ

Chương 2698. Vương đối vương



Chương 2698. Vương đối vương




- Chẹp, con nuôi thì làm sao, Vương gia, ngài cảm thấy ấm ức ư? Không xứng với ngài sao? Đồn ra ngoài sợ mất anh danh cả đời của ngài sao? Chao ôi, Vương gia của ta ơi, tính sổ không phải tính như vậy nha.
Hai tay Tạ Ngọc An nắm lấy hai mái tóc của mình, hất mạnh nó ra phía sau, quay người nhìn Hùng Đình Sơn, ngón tay chỉ về phía Bắc:
- Vị Nhiếp Chính Vương Đại Yến kia, tại sao dám để một đứa nhóc miệng còn hôi sữa dẫn binh ra trận? Là xem thường chúng ta đó, chính là xem thường chúng ta! Tại sao lại xem thường chúng ta? Hắn và ca của hắn cũng chính là Tĩnh Nam Vương kia đã giết bao nhiêu trụ quốc của chúng ta, diệt bao nhiêu tinh binh của chúng ta, đào bao nhiêu mộ tổ của chúng ta?
- Thế hệ trước, cùng thế hệ hầu hết đều thưa dưới tay của hai bọn họ. Người ta đây là giết chán rồi, thắng chán rồi, không còn hứng thú nữa, nên ném cho tiểu bối ra sân, lăn lộn chút lai lịch, thấy chút máu tanh. Ngài lúc này còn cần mặt mũi gì nữa, người Sở chúng ta còn có thể tìm được mặt mũi ở đâu, ở đâu chứ? Ở dưới đất sao, ngài chỉ xem, giờ ta sẽ chổng mông nhặt lên cho ngài!
Mấy câu cuối cùng này, Tạ Ngọc An là gào ra.
Ngay sau đó hắn lại đổi giọng điệu ôn hòa:
- Có thể thắng một trận thì thắng trước một trận thôi, lấy lớn bắt nạt nhỏ để thắng, tốt xấu gì cũng là thắng không phải sao? Người Yến ở thượng hạ du, đều đã bắt đầu qua sông rồi. Đại quân chủ lực của ta cũng đã rút lui từ lâu rồi.
- Vương gia, ngài chỉ có binh mã phía sau này, ngài chắc cũng chỉ có một lần cơ hội xông ra trận này, xông xong là phải trở về, nếu không e là sẽ bị người Yến gói sủi cảo. Rất công bằng, hắn tuổi nhỏ, ngài cũng chỉ có cơ hội rút đao một lần thôi.
……
Cẩm y vệ bày trận ở ven bờ, sẵn sàng đón địch.
Thiên Thiên cảnh giác nhìn tình hình phía trước.
Đúng lúc này, mặt đất bắt đầu nhẹ nhàng rung động, phía trước bụi cát bắt đầu mù mịt.
Thiên Thiên thu bội đao về, bước tới cạnh một cẩm y vệ phía trước, cầm trường mâu của hắn qua, lại bước tới trước mặt một tay cầm khiên khác, cầm lấy khiên của hắn.
Thiên Thiên tay trái cầm khiên, tay phải cầm mâu, đến trên cùng của quân trận.
- Tùng!
Khiên bị gõ xuống mặt đất, Thiên Thiên quỳ gối xuống, trường mâu đặt ở bên cạnh, lớn tiếng quát to:
- Cẩm y vệ, đổi trận!
- Rõ!
Trận hình nhanh chóng thay đổi, trở thành một hình mũi khoan, còn Thiên Thiên thì nằm ở vị trí chóp nhất.
Thân vệ trên dưới không ai lên tiếng bảo Thiên Thiên ra phía sau, cũng không ai tranh tiến lên trước thể hiện lòng trung thành đứng trước Thiên Thiên.
Một nhánh quân đội là do người tạo thành, nhưng đồng thời cũng cần do người chinh phục.
Theo các cẩm y vệ thấy, trưởng tử của Vương gia thì nên ở vị trí đó!
Kỵ binh của người Sở đã thấy bóng dáng rồi, bọn họ đã sắp xông tới.
Lúc này, trong đầu Thiên Thiên suy nghĩ một lát, dường như trong lúc khe hở này, hắn nên nói cái gì đó để nâng cao sĩ khí.
Bây giờ, hắn có hơi hối hận, lúc trước trước khi qua sông đã nói hết điều có thể nói rồi, làm cho bây giờ hắn không còn gì để nói.
Nếu đã không có gì để nói, vậy thì không nói nữa.
Thiên Thiên đưa cái tay còn trống kia vào trong túi áo giáp, lấy một miếng sachima ra, đưa đến bên miệng, ăn từng miếng một.
Đợi đến lúc cho miếng sachima cuối cùng vào trong miệng, kỵ binh của quân Sở cũng đã tiến vào giai đoạn tăng tốc xung phong.
Thiên Thiên cầm lấy trường mâu đặt ở bên người, kẹp ở nách, hô lên:
- Giơ mâu!
- Rõ!
Trận hình ở vòng ngoài cùng giơ lên hai hàng trường mâu, bao bọc cả trận hình giống như con nhím.
Phía trước, tiếng vó ngựa đã tới sát, trong không khí dường như cũng bị lây một loại nóng bỏng.
Hắn lúc này không căng thẳng chút nào, cũng không hiện ra bất cứ cảnh tượng gì trong đầu, vì căn bản không có công phu này.
Chỉ có một câu duy nhất, vang vọng ở trong lòng:
- Cha, hãy nhìn kỹ, con trai của ngài trưởng thành rồi!
Đại quân Tấn Đông muốn chiến lược tiến công quân Sở thì cần chiến lược co rút. Trận chiến này hoặc là không đánh được, hoặc chính là một trận va chạm binh khí mang tính chất “biểu diễn”.
Điểm này Trịnh Phàm rất chắc chắn.
Lúc này, Nhiếp Chính Vương ngồi trên hành dinh Vương giá, trong lòng thực ra là ước gì người Sở ở đây, làm một trận đại quyết chiến với hắn như bị điên.
Đến lúc đó binh mã Tấn Đông của hắn đã đủ để khuấy giết long trời lở đất quân chủ lực Hoàng tộc của Yến Quốc, trả giá thương vong lớn hơn nữa cũng là đáng giá. Đợi sau này quân chi viện Yến Quốc tiến vào, còn lại thật sự chỉ còn sự khô khan nhàm chán bôi màu cho bản đồ thôi. ͏
Còn vị trí Vương kỳ của hắn, thực ra đối với người Sở căn bản không phải bí mật gì.
Vương kỳ, đúng là để cho người nhà mình xem, nhưng đồng thời cũng là để cho bên đối diện xem.
Để Thiên Thiên đến bờ đối diện là vì cho Thiên Thiên lịch luyện.
Bởi vì Thiên Thiên là trưởng tử của hắn, đồng thời còn là đích tử của Tĩnh Nam Vương, hắn đương nhiên nên đứng ở vị trí đó, đi kế thừa sứ mệnh và trách nhiệm thuộc về hắn.
Còn về việc giao cẩm y vệ cho Thiên Thiên, không phải Trịnh Phàm thiên vị, nhất định muốn trải đường cho con trai của mình.
Nguyên nhân căn bản là người Sở hoặc là một trận không đánh đã rút, muốn đánh thì có thể cũng chỉ là điều động một nhánh tinh nhuệ, tốt nhất giành được một trận thắng lợi tiếp xúc bộ phận để nâng cao sĩ khí của mình, sau đó rồi trở lại chiến lược co rút.
Trên cơ sở này, nhanh binh mã lên bờ đầu tiên kia nhất định phải đủ tinh nhuệ, tinh nhuệ tới mức phải khiến tất cả các nhân tố không ổn định áp chế xuống.
Bộ khúc của Trấn Tiên Bá giống tính cách của hắn, là một nhánh bộ đội bướng bỉnh, mấy năm nay lúc hoạt động ở Thượng Cốc quận, tổng binh Trấn Nam quan đã dâng tấu mấy lần cho hắn, ý ngoài sáng trong tối chính là “người trẻ tuổi này ta không quản nổi”.
Một nhánh bộ đội đau đầu như vậy, vào thời khắc then chốt là có thể chống đỡ được.
Sở Tự doanh của Khuất Bối Lạc, Trịnh Phàm không nói đến nhân tố tín đồ cuồng nhiệt gì, dưới sự đề nghị và sắp xếp của Lương Trình, quân Tấn Đông cũng bắt đầu chú trọng xây dựng bộ binh. Còn nhánh Sở Tự doanh do Khuất Bối Lạc dùng phương thức của Thanh Loan quân chế tạo ra thực sự cũng rất thích hợp để làm bộ đội tiên phong kết trận trên bờ đối chọi với thế công của quân Sở.
Nhưng dù là lấy cái nào để so sánh, cũng không ổn thỏa hơn cẩm y vệ dòng chính của hắn.
Chỉ là, khi quân tình tiền tuyến truyền tới, nói cho Trịnh Phàm biết quân Sở ở bờ đối diện vậy mà lại là dựng Vương kỳ của Định Thân Vương Đại Sở, Nhiếp Chính Vương biểu cảm rất biếng nhác lúc trước vô thức ngồi thẳng lưng, Hai tay vốn đang đặt trên tay vịn của ghế chợt siết chặt.
Nhưng dù là như vậy, Vương gia vẫn dùng giọng điệu bình tĩnh nhất mang theo chút xem thường chế giễu nói:
- Ha, người Sở này đúng là không nói võ đức.
Lúc này, lính truyền tin bên dưới không ngừng truyền tới lời xin chiến của tướng lĩnh bên dưới, đám Trần Tiên Bá, Khuất Bối Lạc thỉnh cầu qua sông gia tăng chi viện sớm.
Rõ ràng Vương kỳ của Định Thân Vương Sở Quốc xuất hiện đã mang tới một tình thế khác.
Trịnh Phàm khẽ ngửa đầu lên, cố ép bắp thịt trên người mình lại thả lỏng xuống, nói:
- Truyền lệnh xuống, qua sông theo kế hoạch ban đầu, không được hoang mang tranh giành qua sông. Vương gia của Sở Quốc thì thế nào? Đừng hoảng sợ, xem bậc tiểu bối đánh bại kẻ địch!
……
Thuyền bè qua sông, tốc độ và trật tự là điều then chốt nhất, cũng là đã trải qua tính toán và suy diễn trước, bộ đội qua sông nhóm sau đã có sắp xếp từ lâu rồi.
Vì nhóm binh mã thứ nhất là chú ý tới năng lực thực chiến, trong nhóm thứ hai nhóm thứ ba phía sau thì chú trọng tốc độ chi viện, bên trong thậm chí có gần một nửa chỉ mặc giáp da thậm chí là người không mặc giáp bơi lội rất giỏi.
Cho nên, nhét vào lâm thời chưa nói dễ làm loạn tiết tấu, lỡ như binh mã làm cản trở ven bờ hoặc là lập úp giữa đường, điều này sẽ tạo ra tổn thất càng lớn hơn.
Làm sao tỉnh táo dụng binh điều độ, Trịnh Phàm hắn vẫn không cần người khác dạy.
Hiện giờ, Trịnh Phàm chỉ có thể giữ vững thái độ “bình tĩnh”, đáy lòng lẩm bẩm từng lần. Hắn không có không biết xấu hổ nhắc mãi Thiên Thiên là con trai của mình.
Bởi vì đặt mình hoàn cảnh người khác mà suy nghĩ, cùng một thời cuộc, bản thân ở đó và Thiên Thiên ở đó, không thể có khác biệt bản chất gì.
Nói cho cùng, dù là vì bản thân hay là vì Thiên Thiên, cẩm y vệ đều nhất định sẽ liều chết chiến đấu tới cùng.
Tinh thần thắng lợi, lúc đã đến giới hạn cao nhất, thêm một chút là ít một chút, cũng sẽ không có gì khác biệt nữa.
Cho nên trong lòng Trịnh Phàm vẫn luôn lẩm bẩm là: Ngươi là con trai của Điền Vô Kính, ngươi có thể.
Hôm ám sát ở phủ tri phủ Nam Vọng thành, lão Điền ngồi trên ngưỡng cửa nhìn hắn, hắn tự ý dẫn binh xuống phía Nam phá Miên Châu thành, lúc bị quân Càn bao vây, quân Tĩnh Nam xuất hiện, đánh bản thân vừa vào quân lữ. ͏ Hết chương 2698.



Bạn cần đăng nhập để bình luận