Ma Lâm Thiên Hạ

Chương 2709. Làm sao có thể



Chương 2709. Làm sao có thể




Mặt khác, Trần Tiên Bá không làm khó những thành trì chủ động đầu hàng kia, cũng không động đến quý tộc và đại gia tộc địa phương, nhưng lại chủ động yêu cầu họ quy phục, đây thật ra cũng là những nơi đầu rắn mà bọn họ mong muốn, cũng không tính là “bắt lính”.
Trong lúc nhất thời, không ít con cháu đại tộc địa phương đều mang theo lương khô, quân giới, giáp trụ,... chủ động đến dốc sức dưới trướng Trần Tiên Bá.
Quy mô của nhóm người này hiện tại cũng có gần ba ngàn, trong đó còn có không ít chiến mã tự chuẩn bị. Đồng thời, mỗi khi đại quân đến một nơi, thường thường vẫn là bọn họ tích cực nhất, tìm hiểu, khuyên hàng, thậm chí là thỉnh thoảng gặp phải sự kháng cự, bọn họ cũng là xung phong liều chết hăng hái nhất.
Trần Tiên Bá chọn lọc được mười tám con cháu đại tộc từ trong đó, phá quy tắc cấm rượu, cùng bọn họ nâng chén kết nghĩa, lại khiến bọn họ cảm động đến rơi nước mắt.
Thiên Thiên thì không gia nhập sự náo nhiệt này, hầu hết thời gian đều là rất bình tĩnh bàng quan. Mà Trần Tiên Bá cũng hiểu rõ tính cách của Thiên Thiên, cũng không ép hắn đi theo mình đến “giao tiếp”.
Dù sao thân phận trưởng tử của Nhiếp Chính Vương mà bày ra nơi này, thanh cao một chút, trái lại càng có thể làm cho những người đó được lợi.
Hôm nay lại không chiến mà phá được một thành, Trần Tiên Bá dẫn theo “mười tám” nghĩa huynh đệ này cùng nhau uống rượu chúc mừng.
... ...
- Ăn rồi à?
Trần Tiên Bá đi tới phía sau Thiên Thiên hỏi.
- Ừm.
Thiên Thiên đáp một tiếng.
Trần Tiên Bá ngồi xuống bên cạnh, vốn dĩ Trần Tiên Bá cho rằng Thiên Thiên ngồi ở đây ngắm trăng, nhưng sau khi ngồi xuống mới phát hiện, dưới chân Thiên Thiên đang dùng cành cây vẽ bản đồ.
- Lúc trước đám người kia cổ động ta xin lệnh với Vương gia, để ta trấn thủ Tam Tác quận này, ha ha.
- Bá ca làm thế nào vậy?
- Vì để trấn an bọn họ trước, ta đương nhiên là vỗ ngực đáp ứng, nhưng trong lòng ta cảm thấy không có ý nghĩa gì, khoanh vùng một cái lều cỏ rồi xưng vương xưng bá, có thể ở những nơi đó có con cháu hào cường xem ra là một ý tưởng rất tốt, nhưng ở chỗ này của ta thì không đáng nhắc tới. Ta còn trẻ, chưa đến lúc dưỡng lão.
- Vâng.
- Sao đấy, ngươi đang suy nghĩ gì vậy?
- Bá ca có phát hiện gì không, gần đây có chút quá thuận lợi.
- Thuận lợi không phải đáng mừng sao?
Trần Tiên Bá hỏi ngược lại.
- Quá thuận lợi cũng không tốt.
Thiên Thiên khẽ nhíu mày, tiếp tục nói:
- Qua mấy ngày nữa, chúng ta sẽ đến chỗ quận thành của Tam Tác quận, những thành trì vừa và nhỏ khác đều không chiến mà đầu hàng. Bá ca, ngươi cảm thấy toà quận thành này sẽ như thế nào?
Trần Tiên Bá lơ đễnh nói:
- Sẽ làm sao? Không phải là chắc chắn sẽ bao vây chúng ta ở chỗ này, thử tập hợp diệt cùng lúc sao?
- Này...
Thiên Thiên sững sờ ra đó, vốn dĩ hắn còn lo lắng, đang suy nghĩ sắp xếp đủ loại từ ngữ lời nói để khuyên can, sau những lời này của Trần Tiên Bá, hắn lập tức nói không nên lời.
Trần Tiên Bá cũng nhặt một cành cây lên, tiến hành phác hoạ lên bản đồ của Thiên Thiên không ngừng:
- Nơi này, nơi này, còn có nơi này, ha ha, ngoài ra còn có nơi này.
Đây là nửa bộ phận phía tây của Tam Tác quận, chờ vượt qua con đường quận thành này mới có thể đụng phải bọn họ.
- Dựa theo tốc độ hành quân của chúng ta thì vừa trùng hợp.
Trần Tiên Bá ho nhẹ một tiếng, tiếp tục nói:
- Thật ra, từ lúc bắt đầu từ huyện thành Hạ Vị đến lúc sau đó chúng ta phá những thành trì kia, vẫn có một vấn đề chung. Dựa theo cách nói của bọn họ, đầu tiên, cấm quân hoàng tộc Sở Quốc đã rút lui khỏi nơi này từ lâu rồi, mất đi cấm quân hoàng tộc làm chỗ dựa, lực lượng và trang bị địa phương hẳn là sớm đã mất đi lòng tin. Chúng ta đi qua một thành, thành trì đó mở cửa đầu hàng, nhưng... Quân đồn trú địa phương lại khó nhìn thấy. Cách nói của bọn họ là, quân đồn trú trực tiếp chuồn đi, vứt mũ khí giới và áo giáp lại, vào dân gian, sợ bị chúng ta thanh lý, cách nói này thật ra rất đứng vững được bước chân và thật sự. Hai nước giao chiến, binh mã ở giữa giao chiến và đối lập, thường thường vượt qua dân chúng một phương. Nhưng ca ca ta chỉ giết nửa Hạ Vị huyện thôi, tiếp đó, nói không đụng đến cây kim sợi chỉ, qua đi, lại ít nhất cũng có thể tính là khách khí, làm cho những người Sở bị phá thành một phương cảm thấy thụ sủng nhược kinh đi? Chỉ nhiêu đó, chiếm giữ ở bên cạnh ta, người đến đầu nhập cũng đều là con cháu hào cường địa phương, nhân số hiện tại cũng không ít nha. Nhưng những đại tộc nơi này đều biết, sau khi quân ta tiến vào đây, đều sẽ đến sớm ôm đùi làm quen, sau này mới có thể tiếp tục ở đây sinh sống phát triển, thậm chí có thể lọt vào mắt của vương phủ chúng ta. Nhưng sĩ quan đâu? Nói trắng ra, con cháu địa phương Đại Túc, trong gia tộc có một số thanh niên trẻ tuổi thân thủ không tồi, đưa vào vì tương lại của triều đình mới, điều này cũng dễ hiểu. Nhưng đám sĩ quan đầu sỏ kia chẳng lẽ không biết, đưa binh mã dưới trướng của mình thành kiến chế để đầu nhập lại đâu, thứ bọn họ có thể đạt được chẳng phải là bậc thang tốt hơn sao? Năm đó, khi Đại Yến diệt Tấn, bao nhiêu quân thủ lĩnh đất Tấn trở mình thay đổi, hiện tại không phải cũng là đại tướng trong quân sao? Càng đừng nói Vương phủ chúng ta còn có vị Khuất Bồi Lạc kia làm bảng hiệu chữ sống. Không ai trong số họ, ngay cả một người cũng không có, trú quân thành kiến chế địa phương không một ai là không đầu nhập tới, mẹ nó, toàn bộ sợ hãi lão tử như hổ, đều bỏ chạy tán loạn? Chỉ mới nói như thế, cho dù lão tử tàn sát thành, dù thanh danh có xấu đi nữa, cũng không dập tắt được ý đồ của một số người muốn mượn gió đông của lão tử để lao lên. Nhất là mấy tòa thành gần đây, ngay từ sớm đã để những tên kia đi dò xét ta để khuyên ta đầu hàng, nhưng vẫn không thay đổi được gì, quân đồn trú vẫn chạy bỏ trốn rồi. Ha ha. ͏
Trần Tiên Bá hít sâu một hơi, cầm cành cây trong tay đâm thẳng vào mặt đất tơi xốp:
- A đệ, đây là xem thường chúng ta, ngươi nói có đúng hay không?
Thiên Thiên gật đầu, nói:
- Vâng.
- Nào, a đệ, ngươi cũng nên nói đi.
- Ca, ngươi đều nói cả rồi.
- Thật ngại quá, chờ mấy ngày nữa đến quận thành, ta sẽ để ngươi nói ở trong lều soái nói, được không?
- Hả?
Thiên Thiên mỉm cười:
- Ca, không cần.
Thiên Thiên cho rằng Trần Tiên Bá đang chiếu cố để làm bản thân nổi bật, nhưng:
- Ôi chao, mỗi lần Vương gia chúng ta ở trong lều soái nghị sự đều là trí tuệ vững vàng, để Lương đại tướng quân bọn họ nói trước, Vương gia mới làm một lượt giải quyết dứt khoát. Cho nên, ca ca, ngày hôm đó ta cũng không muốn nói quá nhiều.
- Được rồi, ca.
- Cảm tạ a đệ.
- Ca, ngươi vui là được rồi.
Thiên Thiên đưa tay, rút cành cây mà Trần Tiên Bá cắm vào mặt đất trước đó và nói:
- Ca, ca có cảm giác cảnh tượng này rất quen thuộc không, trăm năm trước, lúc đại quân Can Quốc bắc phạt, một đường công thành đoạt đất, đánh đâu thắng đó.
- Ừm, kết quả lúc ấy Đại Yến vườn không nhà trống, cuối cùng khi đại quân Bắc phạt ở Càn Quốc kiệt sức và nội chiến, Trấn Bắc Hầu đời đầu đã dùng một đòn trí mạng. Cho nên, người Sở điều động những người ở quận thành Tam Tác quận kia là coi mình thành Trấn Bắc Hầu lúc trước, thật thú vị.
Thiên Thiên thì nói:
- Ca, càng thú vị hơn, không phải vị kia coi chúng ta là người Càn sao?
- Đúng đúng đúng, cái này là vô lý nhất, làm sao có thể chứ!
... ...
Trên tường thành quận thành của Tam Tác quận, một nam tử trung niên mặc quan bào màu xanh đầu đội mũ quan, đứng ở nơi đó, gió hơi lớn, không ngừng thổi vào lọn tóc dài hai bên mai.
- Đại nhân, ngài thật sự không đi sao?
- Ta là Thái thú Tam Tác quận, làm sao ta có thể đi.
- Nhưng trong ý chỉ của bệ hạ hy vọng ngài đi. Sứ mệnh của ty chức cũng là hộ vệ ngài trở lại Dĩnh Đô, trở lại bên cạnh bệ hạ.
- Thôi đô sứ có thể trở về phục mệnh với bệ hạ trước.
- Còn ngài thì sao? Từ đại nhân?
- Đã có việc có thể làm, làm sao có thể không làm?
Từ Vị Trường cười cười:
- Ta và bệ hạ luôn không hợp chính kiến, trong mắt bệ hạ có thể quét sạch hết thảy, lại bắt đầu lại từ đầu. Nhưng theo ta thấy, ý nghĩ của bệ hạ quá mức tốt đẹp, người Yến không cho chúng ta cơ hội. Trong 10 năm qua, đầu tiên có bi ca dưới ngọc bàn thành Khuất Thiên Nam, quốc chiến Yến Sở, lại là bệ hạ mượn đao của người Yến cắt bỏ phe cánh quý tộc. Ngay cả Niên Nghiêu cũng là tặng một thứ không rõ ràng. Đây giống như trên bàn cờ, ngươi muốn bố cục trầm ổn, lấy đại thế thành hình, cũng phải nhìn đối phương có cho ngươi cơ hội này không. Mà cho dù kiên quyết đuổi theo dồn sức đánh, tấc đất tất tranh, nếu thua, thường thường cũng sẽ không thua quá khó coi. Thôi đô sứ, ngươi xem đi, rõ ràng đã điều tra kỳ lưỡng, chủ lực của người Yến vẫn đang ở tuyến đầu Mạc Nhai quận, quân lần này vào Tam Tác quận rõ ràng là một nhánh quân yểm trợ của người Yến nhỏ đến không thể nhỏ hơn. Tuy nói cấm quân hoàng tộc không ở đây, nhưng nếu tập hợp tất cả quận binh, phủ binh của Tam Tác quận ta, cũng có thể có ba vạn rồi. Làm sao có thể trốn thoát? Làm sao có thể chạy? Làm sao có thể lui đây? ͏ Hết chương 2709.



Bạn cần đăng nhập để bình luận