Ma Lâm Thiên Hạ

Chương 2686. Thân phận so sánh



Chương 2686. Thân phận so sánh




Đàm Nhị Dũng và Đàm Tiểu Dũng vội vàng tiến lên ngăn cản, Đàm Tiểu Dũng hô lên:
- Một người chỉ có thể lấy hai cái, ngươi lấy nhiều rồi, ngươi lấy nhiều rồi.
Nghe vậy Dã nhân mặc giáp kia cười nói:
- He, Vương gia là người hào phóng, ta ăn thêm mấy cái bánh bao của Vương gia thì tính là gì. Ngươi tránh ra, bụng gia gia ta đói rồi, không rảnh đôi co với ngươi.
- Thượng quan có lệnh, một người hai cái bánh bao!
- Cút mẹ ngươi đi, ngươi là cái thá gì, cũng dám mệnh lệnh ta? Biết ta là ai không?
Một thân tín bên cạnh vội giới thiệu, nói:
- Mở to mắt của ngươi ra nhìn cho kỹ, đây là thiếu của Hải Lan bộ bọn ta!
Đàm Nhị Dũng lập tức nói:
- Là ai cũng không được, đây là quân luật, nhất định phải tuân thủ.
- Lão tử đói rồi, ở đây phí lời gì với các ngươi!
Dã nhân mặc giáp trực tiếp đá ngã Đàm Nhị Dũng xuống đất.
Thấy nhị ca bị đánh, Đàm Nhị Dũng lập tức nhào lên:
- Vậy mà dám đánh người, vậy mà dám đánh người!
Mấy thân tín bên cạnh Dã nhân mặc giáp đồng loạt ra tay vác Đàm Tiểu Dũng lên, ném “phịch” ra ngoài.
Động tĩnh bên này lập tức quấy rầy rất nhiều người ở gần đó.
Hải Lan Đức hừ một tiếng khinh thường, không để bụng mà ôm lồng hấp đi ra ngoài.
Hắn ta có sức mạnh này, cha hắn ta là bộ tộc Dã nhân nương nhờ Vương gia sớm nhất, rất được Vương gia tin tưởng, hai ca ca của hắn ta tất cả đều từng làm thân binh bên cạnh Vương gia, bây giờ đại ca trở về bộ lạc, nhị ca thì làm việc ở Phụng Tân thành. Quân tay sai Dã nhân ở ngoài quan bình thường đều do Hải Lan bộ phụ trách hội nhập, lại trói buộc vào trong quan nghe theo quân lệnh của Vương gia. Đợt trước cha hắn ta bị bệnh, đại ca phải trông coi sự vụ trong tộc, nên do hắn ta phụ trách dẫn dắt một đám quân tay sai mũi nhọn này vào đây.
Tóm lại, Hải Lan Đức hắn ta ăn mấy cái bánh bao thì làm sao? Đây tính là chuyện sao?
- Phi, thứ không có mắt.
… …
- Vốn tưởng ngươi sẽ bỏ lỡ, nói cho cùng là Vương gia thương ngươi mà.
- Ca, xem ngươi nói kìa, phụ thân không thương ngươi sao? Nếu phụ thân không thương ngươi, ngươi làm bừa như vậy ở bên Vị Hà, đổi lại là người khác, đã bị cách chức hỏi tội lâu rồi.
- Ha ha ha, không giấu đệ đệ, ta chính là chắc chắn Vương gia chúng ta không nỡ đánh ta, nên mới dám để bản thân phóng túng như vậy, ha ha.
Trần tiên Bá mặc giáp vàng, bộ mũ giáp này còn là bộ năm đó Vương gia được Tiên đế ban cho lúc phong Hầu, bây giờ đã được Vương gia chuyển ban cho Trần Tiên Bá.
Mà người trẻ tuổi giáp bạc bên cạnh Trần Tiên Bá không phải Thiên Thiên thì là ai?
- Đúng rồi, a đệ, khi nào thì Vương giá đến?
- Chắc còn phải vài ngày nữa, phụ thân phải xử lý xong một số sự vụ ở Phụng Tân thành rồi mới có thể yên tâm xuất chinh, cho nên mới phái ta đến dựng hành dinh trước.
- Được, đợi Vương gia đến thì ngươi đi nói với Vương gia, để Vương gia điều ngươi tới nhận chức phó tướng trong quân của ta. Ca ca đảm bảo có thể dẫn ngươi giết vui vẻ thoải thích.
- Phụ thân đều tự có sắp xếp.
- Vương gia thương ngươi, ngươi đi xin, không có lý nào không đồng ý. Ngươi cứ nói đã lâu không gặp ta, muốn bầu bạn với ta nhiều hơn.
Thiên Thiên lắc đầu, nói:
- Ca, ta cảm thấy nếu ta chủ động xin phụ thân vì chuyện này, rất có thể sẽ khiến phụ thân điều ngươi về soái trướng làm thân binh, như vậy là có thể bầu bạn với ta mãi rồi. Ca, ngươi chịu không?
- Đây…
Hai người vừa nói vừa đi. Lúc này, tiếng ồn ào ở phía trước đã khiến hai người chú ý.
- Chuyện gì vậy?
Trần Tiên Bá cau mày hỏi.
Trong quân kiêng kỵ nhất ồn ào ẩu đả, vì đôi khi một chút sơ suất, hiểu nhầm nhỏ nhoi cũng có thể dẫn đến nổi loạn.
Lúc này, một sĩ binh tiến lên bẩm báo ngọn nguồn sự việc.
… …
Cục diện hiện giờ là vì huynh đệ Đàm gia bị đánh, khiến cho thức ăn bên phụ binh cũng không phân chia nữa, đều tụ tập qua đây, còn bên cạnh Hải Lan Đức cũng có một đám thân tín, hai bên đã bắt đầu xô đẩy.
Hải Lan Đức vẫn ăn bánh bao, hồn nhiên coi như không có chuyện gì.
Đúng lúc này, một tiểu tướng giáp bạc xông thẳng vào trong đám người, thân hình nhào về phía trước, trực tiếp huých hai thân tín bên cạnh Hải Lan Đức ra, sau đó giơ tay nắm lấy cổ của Hải Lan Đức, lật hắn ta xuống đất.
- Bịch!
Hải Lan Đức ngã chổng vó, đồng thời nghe thấy tiếng rút đao của người bên cạnh mình. ͏
- Vi phạm quân luật, dạy mà không sửa, chủ động khiêu chiến, ra tay với đồng đội, tội chết!
Tiếng nói của Thiên Thiên mang theo một loại lạnh lẽo, sóng âm được khí huyết gia tăng trở nên cao hơn cũng truyền đi xa hơn, bỗng chốc xung quanh vốn đang ồn ào xô đẩy, lập tức đều dừng hình.
Còn các thân tín của Hải Lan Đức vốn định đi cướp thiếu chủ nhà mình về, nhưng đột nhiên phát hiện bên cạnh đã có thêm rất nhiều giáp sĩ chính quân của quân Yến, nháy mắt bọn họ đã không dám nhúc nhích.
Vừa nghe thấy người này vậy mà muốn “giết” mình, Hải Lan Đức bị đè ở dưới đất nháy mắt đã không còn vẻ ung dung bình tĩnh lúc trước, lập tức hô lên:
- Ngươi không thể giết ta, cha ta là thủ lĩnh của Hải Lan bộ, ta là con trai của thủ lĩnh Hải Lan bộ!!!
- Phụt!
Đao, không hề dừng lại chút nào, lướt qua cổ của Hải Lan Đức, lại vì tóc của hắn bị kéo, đầu ngửa lên, sau khi đao sắc cắt qua, vết thương trực tiếp tóe máu tươi ra phía trước, bắn lên rất cao, trong mắt Hải Lan Đức tràn đầy kinh hoàng và không dám tin, hắn thật sự không ngờ hắn lại có một ngày vì ăn thêm mấy cái bánh bao… mà mất đi tính mạng.
- Ta, là con trai của Nhiếp Chính Vương.
Tứ Nương lấy một cái khăn nóng, Trịnh Phàm nhận lấy, lau mặt trước rồi lau tay.
Có những mấy đống tấu chương ở trước mặt.
Cũng may có sự giúp đỡ của Tứ nương và người mù, quân vụ tương tự về mặt hậu cần thì hoàn toàn có thể để lại cho bọn họ xử lý, Trịnh Phàm chỉ cần phụ trách về mặt quân sự là được.
Nếu là trước đây, mỗi lần đại quân xuất chinh, trong nhà luôn phải để lại hai Ma Vương trông coi nhà, bây giờ thì không cần rồi, một đám quan viên “thê đội thứ hai” do Tôn Anh, Trần Đạo Lạc, Hà Xuân Lai dẫn đầu đã trưởng thành, có thể gánh vác được trọng trách rồi, Hùng Lệ Thiến và Nguyệt Hinh cũng có thể phụ trách đốc thúc công việc.
Hứa Văn Tổ ở xa sẽ không ngừng mang đủ loại cần thiết từ Tấn Trung, Tấn Tây và đất Yến đến chi viện Tấn Đông, trong nhà cũng có thể làm tốt tiếp nhận và sắp xếp các chỗ cần thiết.
Nói tóm lại, có thể cố gắng hết sức rút tay ra để đối mặt và ứng phó với chiến sự sắp đến này.
Xe ngựa vẫn đang tiếp tục tiến về phía trước, Vương kỳ phấp phới bên trên. Lúc này trên vùng đất Tấn Đông, mấy chục vạn người hoặc là chính binh, hoặc là dân phu, hoặc là phụ binh, đang tiến hành tụ tập và điều phối dưới lời kêu gọi của lá cờ này. Mà đây, mới chỉ là đợt thứ nhất.
- Nghe nói Thiên Thiên đã giết một tiểu tử của Hải Lan gia?
Trịnh Phàm tùy tiện hỏi.
Người mù đáp:
- Vâng.
- Thật sự giống như trên tấu chương nói ư?
Trịnh Phàm hỏi.
- Vâng.
Người mù xác nhận nói.
Chuyện này không tính là nhỏ, dù sao trên người Hải Lan Đức kia của Hải Lan gia kia cũng là có quan chức, mặc dù chưa từng lăn lộn trong thân binh vệ của Vương gia giống hai ca ca hắn, có hơi giống chênh lệch giữa giáo úy hộ thương và giáo úy Trấn Bắc quân của Trịnh Phàm năm đó. Nhưng cứ “xử theo quân pháp” như vậy, báo cáo các mặt là không thể thiếu.
Tổng cộng có bốn báo cáo, một là đến từ Trần Tiên Bá, dù sao lúc đó hắn là tướng lĩnh phụ trách tiếp nhận quân tay sai Dã nhân này, đồng thời cũng là tướng lĩnh cao nhất ở hiện trường, trong lời trần thuật của Trần Tiên Bá đã khẳng định cách làm của Thiên Thiên.
Một là đến từ bản thân Thiên Thiên, trong tấu báo chủ yếu tự thuận ngọn nguồn của sự việc và cả nguyên nhân hắn chém chết Hải Lan Đức ngay lập tức.
Một là đến từ cẩm y vệ có mặt lúc đó, những năm này, cẩm y vệ đã không chỉ đơn giản là hộ vệ bên cạnh Vương gia nữa, mặc dù không thể hiện ở bề ngoài, nhưng thực ra đã đang gánh vác chức trách của “cẩm y vệ”.
Một phần cuối cùng thì là đến từ Hải Lan bộ, do thủ lĩnh Hải Lan bộ Hải Lan Dương Cốc đích thân tấu.
Ừm, Hải Lan Dương Cốc là bên khổ chủ, bên trong này đau khổ mắng chửi con trai út bị giết kia của mình hoang đường đáng hận, nghiệp chướng tày trời, tội lỗi chồng chất, không chết không đủ để chỉnh đốn quân pháp, không chết không đủ để ổn định lòng quân!
Giết rất tốt, giết rất hay, giống như lần này Thiên Thiên không giết, hắn cũng không đợi được muốn làm thịt con trai út này rồi.
Phản ứng của Hải Lan bộ cũng là bình thường.
Nói câu không dễ nghe, Thiên Thiên là thân phận gì? Hải Lan Đức đã chết là thân phận gì? Thậm chí, cộng cả Hải Lan bộ của ngươi lại, cũng tính là gì so với Thiên Thiên? ͏ Hết chương 2686.



Bạn cần đăng nhập để bình luận