Ma Lâm Thiên Hạ

Chương 2902. Hậu sơn



Chương 2902. Hậu sơn




Trước ngày ấy, Trịnh Phàm thật ra không có quá nhiều cảm xúc đối với Hắc Long kỳ, chẳng qua là vì hắn từng hứa hẹn với lão Điền mà thôi.
Nhưng sau ngày ấy, tám ngàn binh sĩ Yến quốc đã dùng máu thịt của họ nhuộm đẫm cờ Hắc Long, đẩy nó vào sâu trong đáy lòng hắn.
Ta xin thề, đời này không hạ lá cờ này xuống.
Vì khi ngươi giương lá cờ này lên, sẽ có vô số binh sĩ Yến quốc tre già măng mọc chắn trước người ngươi.
Vì ngươi xung phong,
Vì ngươi hãm trận,
Vì ngươi. . . Chết trận!
Ánh mắt vương gia lại dời đến vị trí hầm động. Hắn nhắm chặt mắt lại, mở miệng nói:
- Cô, trở lại đón các ngươi rồi. Các ngươi, còn ở đó chứ?
Gió thu nhẹ nhàng thổi qua, cẩm y thân vệ bốn phía đều cực kỳ yên tĩnh, mà đám dân phu ở bên ngoài cũng đều quy củ quỳ sát ở một bên, không dám lỗ mãng.
Nhưng từ nơi sâu xa,
Thông qua làn gió tĩnh lặng,
Vương gia vừa hỏi xong câu ấy, bên tai như nghe được tiếng hét lớn ngập trời:
- Ở!
Vương gia hít sâu một hơi, nơi khóe mắt loang loáng nước.
Hắn hơi nhếch miệng, nói:
- Cô, chọn cho các ngươi một nơi phong thủy bảo địa.
. . .
Khi thiết kị của người Yến áp sát kinh kỳ, toàn bộ kinh kỳ kể cả kinh thành lập tức dấy lên làn sóng chạy nạn khổng lồ.
Nếu là ở trước đây, chỉ e bách tính kinh kỳ đều sẽ theo thói quen chạy về phía đô thành, người có quan hệ thì nương nhờ họ hàng bằng hữu, người không có quan hệ thì dù có ngủ ở bên vệ đường vẫn tốt hơn là tiếp tục lưu lạc ở bên ngoài, phải đối mặt với mã tấu của người Yến.
Dẫu sao từ xưa tới nay, trong nhận thức của hầu hết bách tính, thì tường thành Thượng Kinh cao chót vót, quan gia cùng chư vị tướng kinh ở trong kinh thành là chỗ dựa an toàn nhất, lớn nhất của bọn họ.
Nhưng tất cả những thứ này đều đã thay đổi vì một hồi phá thành năm đó rồi.
Người Yến giết vào trong kinh thành.
Kinh thành uy nghiêm liên tục rơi vào trong loạn binh, có thể nói, lúc ấy kinh thành chính là luyện ngục nhân gian.
Vì thế, hiện tại bách tính ở trong kinh thành bắt đầu di chuyển ra ngoài, giống như chạy nạn.
Vị vương gia kia. . . Lại tới nữa rồi!
Lý Phú Thắng chết nhiều năm lắm rồi, nên bách tính đã sớm không còn nhớ rõ Lý Phú Thắng là ai, kỳ thực, cho dù hiện tại Lý Phú Thắng còn sống, thì đối với bách tính Càn quốc mà nói, kẻ hơn mười năm trước suất quân vượt qua Biện hà khấu vấn Thượng Kinh cũng không còn là Hổ Uy Bá hắn, mà là do vị Nhiếp Chính Vương gia kia lĩnh binh!
Hơn mười năm qua, thành Thượng Kinh hai lần nghe tiếng móng ngựa của người Yến đều là do vị vương gia đó ban tặng.
Mà lần này, khi đại quân của vị vương gia kia xuất hiện lại, dân chúng lại thật sự bắt đầu dùng chân. . . Bỏ phiếu.
Càng làm cho người ta lúng túng chính là, quan quân trong ngoài kinh thành còn không cách nào ngăn cản những người dân này "Chạy nạn", bởi vì dựa trên góc độ quân sự, thì bách tính trong thành càng ít, độ khó phòng thủ sẽ… càng thấp.
Tòa Thượng Kinh này thật sự quá lớn, trong tình huống bình thường, một khi con đường Càn giang xảy ra vấn đề gì khiến lương thực không thể vận chuyển đến Thượng Kinh đúng lúc, thì giá lương thực trong kinh thành sẽ cơ hội khủng hoảng.
Nhưng vấn đề là, làn sóng “chạy nạn” này xuất hiện cũng thuận tiện kéo sạch toàn bộ tinh thần của Thượng Kinh, thậm chí là toàn bộ kinh kỳ.
. . .
- Lại có thêm không ít người nữa tới.
- Đúng đấy, người đến càng ngày càng nhiều rồi.
Tại lầu hai tửu lâu, hai ông lão áo trắng ngồi đối diện nhau, uống rượu chơi cờ.
Mà trên con đường bên dưới, sóng người chen chúc.
Nơi này là Hậu Sơn trấn.
Tên như ý nghĩa, đây là một toà thôn trấn tiếp giáp Hậu Sơn. Quy mô của Hậu Sơn trấn rất lớn, nhưng lại không có quân thủ vệ, tuy có quan địa phương, nhưng quan địa phương chỉ là một chức danh suông, mang tính chất tượng trưng mà thôi.
Người thật sự quản lý Hậu Sơn trấn là “Tiên nhân” trên Hậu Sơn.
Mặc dù Luyện Khí Sĩ trên Hậu Sơn có một vài người có thể luyện ra ích cốc, nhưng đa phần đều không thể tu luyện đến mức thoát khỏi thân thể phàm thai. Mà cho dù là Tiên nhân thật sự, thì cũng không thể nào rời bỏ được hưởng thụ rượu thịt chốn nhân gian.
Vì vậy, ở thời kì Thái Tông hoàng đế tòa trấn này đã được giao cho Hậu Sơn quản lý.
Hậu Sơn không thiếu tiền tài, hàng năm đều có người từ khắp các nơi trong Càn Quốc, thậm chí là các nước khác lao đến đây dâng hương cầu nguyện, bố thí hương hỏa\, có thể nói là đệ nhất đương thời.
Nhưng, dẫu sao tiền tài vàng bạc cũng không thể lấy ra ăn được, thế nào cũng phải có người làm ruộng, thế nào cũng phải có người canh cửi, thế nào cũng phải có người bán hàng. . .
Hậu Sơn trấn và Hậu Sơn chính là mối quan hệ sống nhờ vào nhau.
- Cục diện xấu quá!
- Đúng đấy, năm đó Tầm Đạo sư thúc tổ xuống núi, vốn tưởng rằng có hi vọng giúp đỡ xã tắc, những năm gần đây quả thực cũng thấy được chút dấu hiệu phục hưng, nhưng ai mà ngờ lại vỡ ra thế này.
- Ai mà biết được chứ, cũng không biết Đại Càn có vượt qua được tai kiếp lần này hay không.
Lý Tầm Đạo là đệ tử cuối cùng của Tàng phu tử, cũng bởi vậy, tuy thời gian hắn ở Hậu Sơn không nhiều nhưng lại có bối phận cực cao.
- Sư huynh, ngươi nói Hậu Sơn này. . .
- Sao, ngươi cũng sợ rồi?
- Sư đệ tu luyện không đến nơi đến chốn.
- Ha ha, nơi này, là Hậu Sơn.
- Đúng.
- Hậu Sơn là một nơi riêng biệt, ngoài cửa là đại thế đạo, trong cừa là tiểu thế đạo của Hậu Sơn ta. Nói báng bổ một chút, thì cho dù Đại Càn không còn, Hậu Sơn này vẫn sẽ mãi mãi ở đây.
Trên đế vương hầu tướng, dưới lê dân bách tính, đều cần tòa Hậu Sơn này của chúng ta, nên không thể nào rời bỏ tòa Hậu Sơn này được.
- Sư huynh nói phải.
- Bỏ tim của ngươi vào lại trong bụng đi, đi nước cờ này cho đường hoàng, tiện thể nhìn xem nạn dân bên dưới. Hết chương 2902.



Bạn cần đăng nhập để bình luận