Ma Lâm Thiên Hạ

Chương 2693. Chiếu vương



Chương 2693. Chiếu vương




Năm đó trận chiến Tư Đồ Lôi thành danh, đại phá quân Sở ở Trấn Nam quan, cũng chưa thật sự đánh vào Thượng Cốc quận, về sau tập kết đại quân với dân Sở, vẫn phải rút về hết.
Chính vì vậy, cho đến nay Thượng Cốc quận đều bị tàn phá bởi binh hoang mã loạn, nhưng mấy quận phụ cận thừa hưởng Vị Hà, xem như vùng đất tốt.
Nhưng bây giờ, đồng ruộng ở huyện Hạ Vị đã hoang vu một nửa, dân cư cũng không hề đông đúc.
Theo lý thuyết, cho dù chiến tranh của Yến Sở Quốc năm đó, cộng thêm vị Vương gia Tấn Đông kia từng xuất quân mã đi qua nơi này, nhưng nhiều năm trôi qua, đặc biệt là 5 năm nay, hai bên cũng chỉ giới hạn ở những trận đánh nhỏ lẻ, theo lý thuyết huyện Hạ Vị cũng nên khôi phục lại như ban đầu.
Nhưng cố tình là vấn đề đã xuất hiện ở đây.
Đúng là Tấn Đông không còn xuất quân đến Sở nữa, nhưng câu chuyện “mang binh” lại bắt đầu lan rộng khắp nơi.
Kiểu tuyên truyền và cổ động này, trở nên hiệu quả và có khả quan hơn khi Thiếu chủ Khuất Thị bắt đầu xây dựng doanh trại của Sở ở Thượng Cốc quận.
Cảm giác của dân Sở ở vùng biên giới cảnh đối với vị Vương gia ở Tấn Đông kia thật sự chứa đựng cảm xúc “mâu thuẫn” rất lớn.
Một mặt, vị kia là Ma Vương của dân Yến giết người như ma, giết người ta, quật phần mộ tổ tiên của người ta, không chuyện ác nào không làm, nhân thần phẫn nộ.
Nhưng về mặt khác, hắn lại cai trị rất tốt, dưới sự cai trị này, cuộc sống của dân Yến, dân Tấn, dân Man và dân Dã,.. đều khá lên.
Tuy không gặp tận mắt, nhưng rất nhiều người đều nói như vậy, còn nói đến có mũi có mắt, đặc biệt là lúc mùa đông, sẽ có rất nhiều người tới đây phát màn thầu, nói với bọn họ rằng ở Tấn Đông cũng có đôi lúc không có thời gian hoặc lười nấu cơm, mới chắp vá ăn một miếng đồ ăn này để lót dạ.
Dần dần, đến gần Vị Hà, huyện Hạ Vị tiếp giáp Thượng Cốc quận, nhanh chóng trở thành một hướng trong đó, là nơi lưu dân nhất định phải đi qua.
Mấy năm nay, mỗi năm đều có rất nhiều lưu dân Sở đi qua đây, lại nhập cư trái phép vào Vị Hà, đi đến Tấn Đông theo đuổi cuộc sống hạnh phúc tốt đẹp hơn.
Người địa phương, thật ra đã đi trước một bước.
Những người ở lại, mỗi năm đều thấy những lưu dân khác đi qua trước cửa nhà mình, cũng không ngăn được sự cám dỗ, lại đi một đám.
Để chặn những người lưu dân, ở đây quân Sở đã thiết lập một pháo đài, nha dịch của huyện thành cũng sẽ cố gắng tung ra nhiều bẫy để bắt người, hiệu quả vẫn sẽ có, có thể bắt được rất nhiều, nhưng vẫn có người muốn thử vận may khi đi qua nơi này.
Trong một toà tiểu quân gần đó, thập trưởng Lưu Kiện đang cùng bộ đầu Thôi Quang của huyện Hạ Vị ngồi uống rượu với nhau.
Một đám binh lính cùng với bọn bộ khoái, một số đang đánh bài, còn một số thì dứt khoát nằm ngủ ở đó.
Thật ra, Thôi Quang phụ trách tới đây bắt người, cũng không biết Huyện Thái gia nhận được mật văn của ai, nói có một nhóm lưu dân qua huyện Hạ Vị đi theo quân địch, Huyện Thái gia lập tức phái Thôi Quang tới chặn đường.
- Cũng không biết có phải tên Độc Cô kia đầu óc có vấn đề hay không, cũng là quang cảnh này, còn phái huynh đệ ta dẫn người ra chặn đường, thậm chí còn phân phó ta không tiếc mọi giá phải giết chết. Con mẹ nó, hắn không hiểu bây giờ lưu dân nhập cư trái phép đều đeo cung mang dao hay sao? Lỡ như gặp phải một số lượng lớn, chừng trăm lưu dân, mười mấy huynh đệ dưới trướng ta tiện tay, rốt cuộc là ai bằng mọi giá giết ai?
- Ha ha.
Lưu Kiện rót rượu giúp Thôi Quang, cười nói.
- Cũng không phải đầu óc có vấn đề, tuy nói Độc Cô gia đánh giết Trụ quốc, nhưng nói thế nào thì lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, hắn vì mang họ Độc Cô, lại bị phái tới đây, làm huyện lệnh ở chỗ chim không thèm ỉa, nghĩ đến ở trong nhà Độc Cô, hắn cũng chỉ là tiểu giác nhi thường dân mà thôi.
Thường dân ở đây Lưu Kiện nói chính là con cháu dòng chính của gia tộc ăn uống ở bên trong, con cháu chi thứ ở ngoài cửa chỉ có thể nghển cổ nhìn.
- Không phải chỉ có vậy thôi sao, ha ha, tới, lại thêm một ly.
Mấy năm nay, tình thế quân Sở thu hẹp chiến lược đã rất rõ ràng.
Sở dĩ Trần Tiên Bá có thể thường xuyên xuất binh đến bờ bên kia của Vị Hà diễu võ dương oai, cũng nhờ có một phần nhân tố ở bên trong này.
Quân Sở bắt đầu xây dựng hệ thống phòng ngự mới, phòng tuyến của Vị Hà cũng không hề giống một tấm lưới, mà bắt đầu tập trung vào vài toà đại thủy trại và lâu đài, lấy điểm để tiến hành phòng ngự. ͏
Đặc biệt là mấy tháng qua, đã được biết động tác của Tấn Đông, dự cảm mưa gió sắp đến, quân Sở càng triệt để thu hẹp lại, ngay cả cấm quân và kỵ binh của triều đình Đại Sở thường xuyên đến biên cảnh tuần tra cũng không xuất hiện một thời gian.
- Báo, có người tới.
Nhìn lên pháo đài xa xa, có một số thị vệ đang thông truyền.
Bên ngoài, có hai tiều phu đến, nhưng trên đầu tiều phu cột một dây tơ hồng.
Lưu Kiện và Thôi Quang chủ động đi rìa tường thành, hai tiều phu kia vẫy tay lên phía trên, sau đó ném một cái bao lên, rồi lập tức rời đi.
Hai người mở cái bao ra, phát hiện bên trong đều là dây tơ hồng.
Thôi Quang nghi hoặc nói:
- Bên kia có ý gì?
Rất hiển nhiên, thân phận của tiều phu bên kia, Thôi Quang cùng với Lưu Kiện biết rất rõ.
Lưu Kiện chép miệng, lại cầm chén rượu trên bàn uống một hơi cạn sạch, nói:
- Sóng to sắp tới.
Thôi Quang thở dài, bỗng nhiên như thể nghĩ tới cái gì, hỏi:
- Hắc Long Kỳ của các ngươi thêu xong chưa?
- Còn thiếu chút đường may nữa, không phải gần đây vợ ta lại có thai sao, cho nên hơi trì hoãn.
- Không thể trì hoãn, thêu cả đêm đi!
Chính ngọ hôm sau, ở phía đông, xuất hiện một đội kỵ binh, bọn họ mặc giáp đen, trên cánh tay cột dây tơ hồng, giơ Hắc Long Kỳ, thoải mái ung dung mà đi ngang phía dưới pháo đài.
Mà lúc này, cánh cổng của pháo đài được mở ra, Lưu Kiện và Thôi Quang đeo dây tơ hồng trên đầu, trên mặt mang vẻ “kích động” và “vui sướng”, đứng ngay cửa của pháo đài.
Đồng thời, Hắc Long Kỳ được kéo lên trên pháo đài, tuy rằng có chút rách, thêu có hơi sai lệch, nhưng… ý tứ vẫn là ý kia.
Chẳng qua, đám quân Yến nhưng nói giọng Sở này vẫn chưa dừng lại ở đây, chỉ có một kỵ binh giục ngựa đi ra, nói với hai người:
- Bọn ngươi đã quy phục, hiện tại hãy thông tri cho quê nhà.
- Nô tài…
Lưu Kiện lập tức chọc eo của Thôi Quang một cái, sửa đúng lại nói:
- Vâng!
- À, vâng!
- Thông truyền… Cái gì?
- Phụng lệnh của Vương gia, ba ngày sau Vương gia tự mình dẫn thiên quân của Tấn Đông giá lâm tới đây, chỗ này sẽ biến thành đất Yến. Vương gia nhân từ, không đành lòng để sinh linh đồ thán, cho nên phái ta đến đây để thông truyền khẩu dụ của Vương gia rằng: Bá tánh bản địa, không muốn quy phục Vương phủ làm con dân của Vương phủ, lập tức rời khỏi nơi đây, nếu không, giết chết không tha!
……
Cách đó không xa, Khuất Bồi Lạc đang ngồi ở trên lưng ngựa, cằm đã mọc râu, trông ổn trọng thành thục hơn rất nhiều, hắn vuốt ve chòm râu của mình, cảm thán nói:
- Xuất binh chiếm lĩnh nơi này, còn đến thông báo cho bá tánh bản địa trước, để các bá tánh chuẩn bị sẵn sàng chạy trốn, để mọi người cảm nhớ Vương gia nhân nghĩa. Vương gia, thật sự có tâm địa Bồ Tát.
- Aiz…
Khuất Bồi Lạc không cẩn thận, bứt đứt hai cọng râu của mình, ngay sau đó lắc đầu, cười mắng:
- Không hổ là hắn, vẫn vô liêm sỉ và không biết xấu hổ như vậy.
Khuất Bồi Lạc sửa sang quần áo của mình lại, như thể nghĩ tới ai, trên mặt lộ ra biểu tình nhu hòa từ ái:
- Còn tốt, Lam Hân hồn nhiên đáng yêu, không giống hắn.
Vị Hà cuồn cuộn, tuôn trào không thôi, thật ra dòng sông này tương đương với đường ranh giới nam bắc trên vị trí địa thế. Nơi đây hướng bắc, vùng đất bằng phẳng phía trên là Thượng Cốc quận, sau khi qua Trấn Nam quan, chính là thung lũng Tam Tấn. Về phía nam là địa hình địa vật tiêu chuẩn của Sở Quốc, sông hồ rất nhiều.
Mà lúc này, trên hai bờ sông, nhất là mặt phía bắc đã xuất hiện từng tòa doanh trại, số lượng lớn binh mã Tấn Đông đang ngang qua trong đó, phía sau còn có rất nhiều binh mã đang không ngừng hội tụ về phía này.
Đàm Đại Dũng cưỡi trên lưng ngựa, đi theo Bách Phu Trưởng cùng nhau tuần tra Vị Hà, loại kỵ binh nhỏ như bọn họ hiện tại có rất nhiều, cơ bản đều phân bố ở khu vực thượng nguồn, mục đích chính là giám thị thủy sư người Sở.
Sau thất bại của trận chiến Vọng Giang lần thứ nhất, người Yến vẫn luôn có sự kiêng dè sâu sắc với thủy sư người Sở, tuy rằng những năm gần đây người Yến vẫn cố gắng phát triển thủy sư của mình, nhưng quy mô hiện tại vẫn không thể nào so sánh với thủy sư Sở Quốc.
- Mọi người ở đây nghỉ ngơi một chút đi. ͏ Hết chương 2693.



Bạn cần đăng nhập để bình luận