Ma Lâm Thiên Hạ

Chương 2672. Có thể học được rất nhiều



Chương 2672. Có thể học được rất nhiều




Nói trắng ra, Ma Vương, vốn không phải người!
Đại Nữu tiếp tục chạy về phía Trịnh Lâm, nàng thật sự không sợ chút nào.
Nhưng đúng lúc này, một bóng dáng mặc áo giáp màu bạc đã xuất hiện phía trước Đại Nữu, ngăn cản Đại Nữu.
Bóng người này xuất hiện thật sự quá nhanh, nhanh tới mức Long Uyên chỉ có thể kịp bảo vệ chủ theo bản năng, đâm về phía hắn.
Nhưng người mặc giáp bạc trực tiếp đấm một quyền xuống Long Uyên, Long Uyên đã bay ngược ra ngoài.
Nếu lúc này Đại Nữu lại triệu hồi, Long Uyên còn có thể lập tức bay trở về chiến đấu, nhưng sau khi Đại Nữu nhìn rõ ràng người mặc giáp bạc là ai, thì nàng căn bản không màng tới Long Uyên nữa, chuyển thành vui vẻ bất ngờ, gọi:
- Thiên ca ca!
Người mặc giáp bạc tuổi tác không lớn, thậm chí tuổi thật của hắn còn chưa đủ thanh niên, nhưng thời đại này nữ tử dân gian mười ba tuổi làm mẻ cũng rất phổ biến, bình quân tuổi thọ lại không cao. Cho nên kiến thức về “tuổi tác” không giống với thế hệ sau.
Bắt đầu từ năm ngoái Thiên Thiên đã được phái đến Phạm Thành, làm việc lịch luyện bên dưới Cẩu Mạc Ly.
Vì không gian phát huy của Phạm Thành khá lớn, Cẩu Mạc Ly lại là người kỹ tính, để Thiên Thiên ở chỗ hắn, người làm cha yên tâm.
Mà sở dĩ Đại Nữu chọn bỏ nhà ra đi xuôi xuống phía Nam đến Sở Quốc, nói là nhớ đại cữu… thực ra, đại cữu chỉ là một cái cớ.
Người nàng nhớ, là Thiên ca ca của nàng.
Từ lúc nhớ chuyện, mỗi ngày Thiên ca ca đều sẽ dẫn nàng đi chơi, bảo vệ muội muội cực kỳ tỉ mỉ, tính tình lại tốt tới không thể tốt hơn.
Thiên Thiên giơ tay xoa đầu của Đại Nữu:
- Không ngoan nha, chạy ra ngoài xa như vậy.
- Thiên ca ca, a đệ hắn…
Đại Nữu lập tức chỉ Trịnh Lâm đứng ở phía trước.
Thực ra, Thiên Thiên cũng từng chứng kiến Trịnh Lâm phát bệnh mấy lần, có điều hắn có cách điều trị.
Thiên Thiên chủ động bước về phía Trịnh Lâm, áo giáp màu bạc dưới ánh trăng tỏa ra vầng sáng dịu dàng.
Khóe miệng Trịnh Lâm nở nụ cười.
Lúc lại nhìn thấy người trước mặt này, hắn dường như cuối cùng đã bắt đầu buông bỏ tất cả trói buộc bản thân, tiến hành phát tiết.
- Ù!
Thân hình của Trịnh Lâm rời khỏi mặt đất, nhào về phía Thiên Thiên, tốc độ cực nhanh.
Thiên Thiên thì vung nắm đấm, đập thẳng về phía trước!
- Bịch!
Trịnh Lâm bị một quyền của Thiên Thiên đánh bay, đập lên một cái cây cách đó không xa.
Nhưng ngay sau đó, Trịnh Lâm đã lại từ trên cây nhào xuống, trực tiếp dùng móng tóm xuống mặt của Thiên Thiên.
Thiên Thiên nắm lấy cổ tay của Trịnh Lâm với tốc độ càng nhanh hơn, đố định thân hình hắn ở trước mặt mình.
Thiếu niên có thể xé sống báo gấm, ở trước mặt người mặc giáp bạc này thực ra lại không có quá nhiều đường có thể phát huy.
Vấn đề quan trọng nằm ở… tuổi tác.
- A đệ, sức lực mạnh hơn lúc trước nhiều rồi. Nhưng rất đáng tiếc, ca ca ta ăn sachima nhiều hơn ngươi những mấy năm.
Thiên Thiên nói xong, phần eo hạ xuống, cánh tay phát lực, trực tiếp đập Trịnh Lâm xuống đất.
- Bịch!
Sau đó, Thiên Thiên nâng ủng lên, trực tiếp đá xuống!
- Bịch!
- Bịch!
- Bịch!
Mặc dù Đại Nữu ở bên cạnh chớp mắt, có hơi đau lòng, nhưng cũng không lên tiếng ngăn cản.
Vì từ lúc rất nhỏ, a đệ phát bệnh, cha ở bên cạnh, chính là cha bảo Thiên ca ca đánh a đệ phát bệnh một trận. Cha… còn ở bên cổ vũ cho Thiên ca ca.
Theo cách nói của cha, phát bệnh, không sao, đánh một trận là khỏi bệnh thôi.
Còn Thiên ca ca mỗi quyền mỗi cước trông đều mang sức lực cực kỳ mạnh mẽ, thực ra đều xử lý thu lực. Sẽ đánh cho người ta ngơ ngác, cũng sẽ đánh đau, nhưng sẽ không tạo ra nội thương gì, có hơi giống sấm to mưa nhỏ.
Về điểm này, Thiên Thiên đã có thể làm được rất tự nhiên rồi.
Cuối cùng Thiên Thiên đã dừng lại.
Trịnh Lâm hơi khó khăn lật người qua, luồng khí màu tím trên người hắn đã hoàn toàn biến mất, nốt ruồi đỏ ở ấn đường đã khôi phục như ban đầu, trong con ngươi cũng không còn vầng sáng màu đen nữa, chỉ là mặt mũi hơi bầm dập.
Cũng may, Trịnh Lâm không để ý cái này, ngược lại hắn còn cười.
Nếu như đối với a tỷ Trịnh Lam Hân, Trịnh Lâm là một loại ràng buộc tình thân xuất phát từ huyết mạch và lớn lên với nhau từ nhỏ, vậy thì đối với người ca ca Thiên Thiên này…
Thì là tình cảm sâu đậm bị đánh từ nhỏ tới tới, nện tới mức giống như đất trên tường thành của Tuyết Hải quan vậy.
Thiên Thiên ngồi xổm xuống, lấy một miếng sachima trong túi áo giáp ra, bẻ ra một miếng nhỏ đưa tới miệng Trịnh Lâm. ͏
Trịnh Lâm nhìn sachima, nhớ lại mỗi lần sau khi bị ca ca này đánh một trận, ca ca này đều sẽ đút cho hắn ăn sachima. Theo ca ca thấy, sachima là thứ ngon nhất trên đời.
Nhưng thực ra Trịnh Lâm không thích ăn đồ ngọt, về điểm này là kế thừa khẩu vị của cha hắn.
- Ca… vẫn là cái này à…
Trịnh Lâm hơi bất đắc dĩ nói.
- Ngoan, ăn nó vào thì không đau nữa.
- Ca… ta đã lớn rồi…
Đừng coi ta như trẻ con mà lừa gạt ta.
Thiên Thiên cười, nói:
- Nếu không ăn, thì chứng tỏ bệnh của ngươi còn chưa hết hẳn.
Ý ngoài lời nói, không ăn, vẫn phải bị đánh một trận.
- Khụ khụ…
Trịnh Lâm nhổ ra bọt máu, không phải nội thương gì, thể phách của hắn không giống người thường, rất giỏi chịu đòn, bọt máu này đa phần là vì hậm hực mà ra.
Nhưng mà, cuối cùng Trịnh Lâm vẫn há miệng để Thiên Thiên đặt sachima vào trong miệng hắn.
- Ngon không?
Thiên Thiên hỏi.
Trịnh Lâm lập tức gật đầu:
- Ngon, ngon lắm.
- Vậy chỗ còn lại, ngươi ăn hết đi.
- ……
Trịnh Lâm.
Màn đêm buông xuống, nhóc con mặc giáp bạc, tay phải dắt một tiểu nữ hài cõng kiếm, tay trái xách một cái nồi.
Trên lưng còn có một thiếu niên đáng thương mặt mày bầm dập lại vẫn cố gắng gặm sachima.
Tiểu nữ hài rất hưng phấn kể chuyện thú vị trên đường bỏ nhà ra đi với ca ca.
Thiếu niên trên lưng thi thoảng chột dạ, hỏi:
- Ca, đây thật sự là miếng cuối cùng rồi đúng không?
- Ừ.
- Nhưng vừa nãy ngươi cũng nói như vậy, lần này không lừa ta chứ?
- Không lừa ngươi.
- Đã nói rồi đấy nhé.
- Lừa ngươi thì để ngươi đánh ta.
- ……
Trịnh Lâm.
Giữa trưa ngày hôm sau, mặt trời chói chang.
Long Uyên bị đặt nằm ngang trên hai tảng đá, Đại Nữu ngồi trên Long Uyên.
Đôi tay nhỏ nhắn của nàng vuốt bụng của mình, truyền ra một tin tức rất rõ ràng: Bản công chúa lại đói.
Trịnh Lâm mặt mũi bầm dập còn chưa hết, lần này nằm nghiêng ở bên cạnh.
Có đại ca ở đây, hai người bọn họ, à không, nói một cách chính xác là cuối cùng hắn cũng có thể nghỉ ngơi một chút.
Buổi sáng lúc lên đường, Thiên Thiên tiện tay bắt hai con thỏ rừng, sau khi rửa sạch lột da bên suối nước, lúc này dựng một giá nướng ở bên cạnh, xiên lên nướng.
Lúc rửa thỏ lại tiện tay bắt được hai con cá bên bờ suối, cho vào nồi nấu canh cá.
Về phần món chính, là lương khô trang bị tùy thân của quân sĩ Tấn Đông, để mùi vị ngon hơn, Thiên Thiên đã nhào lương khô thành bột, dán vào thành nồi sắt, làm thành bánh bột ngô.
Gia vị vốn có sẵn, không thiếu.
Cộng thêm tay nghề của Thiên Thiên thật sự rất tốt, món ăn làm ra rất ngon.
- Được rồi, có thể ăn cơm rồi.
- Được!
Đại Nữu lập tức đứng lên tiến tới, Trịnh Lâm ợ một cái, vị ngọt của bánh sachima vẫn còn trong cổ họng, thực ra hắn cũng không đói.
Nhưng trước mặt người đại ca này, hắn không dám lỗ mãng quá nhiều.
Thực ra đa số trẻ con trong Vương phủ đều là nuôi thả, mọi người hiểu quy tắc nhưng lại không quá chú trọng quy tắc, đây phần lớn là do cha ruột của bọn họ là một người rất tùy tính.
Nhưng Trịnh Lâm lại biết, chính vị đại ca này, giờ ăn cơm là ăn cơm, giờ ngủ là ngủ, giờ làm bài tập là làm bài tập, lúc luyện đao là luyện đao, vẫn tuân thủ nghiêm ngặt nguyên tắc giờ nào làm việc nấy.
- Ca, ta uống chút canh cá là được rồi, a tỷ, ngươi ăn nhiều một chút.
- Được.
Đại Nữu đồng ý.
Từ lúc bỏ nhà ra đi, đây là bữa cơm ngon nhất Đại Nữu nàng được ăn, sức ăn của nàng cũng quả thực rất kinh người.
Ngược lại cũng không có gì kỳ lạ, linh đồng lúc còn bé có thể đạt được sức mạnh vượt qua người thường, đồng thời tất nhiên cũng cần hấp thu lại càng nhiều hơn.
Chỉ có điều, lúc ăn cơm, Đại Nữu ngồi trước nồi, ăn ngấu ăn nghiến. Thiên Thiên và Trịnh Lâm thì nửa ngồi nửa quỳ, mỗi người quay sang một phía, giao phía sau lưng cho người kia.
- Ca, ngươi sống trong quân như thế nào?
Trịnh Lâm vừa uống canh vừa nói.
- Cực kỳ tốt.
Thiên Thiên trả lời:
- Đi theo bên cạnh Cẩu soái có thể học được rất nhiều điều.
Đại Nữu mở miệng nói:
- Mẫu thân nói, Cẩu thúc lợi hại nhất là biết làm người.
Tuy rằng Cẩu Mạc Ly mấy năm nay vẫn trấn thủ Phạm Thành, nhưng cũng từng trở lại Phụng Tân thành mấy lần, mỗi lần trở về đều chủ động chơi đùa với bọn nhỏ, thân là đại soái trấn giữ một phương dưới trướng Vương phủ, còn từng chủ động làm ngựa cho Đại Nữu nàng cưỡi chơi. ͏ Hết chương 2672.



Bạn cần đăng nhập để bình luận