Ma Lâm Thiên Hạ

Chương 2701. Ba đời anh kiệt



Chương 2701. Ba đời anh kiệt




- Phập!
Tấm khiến bị đâm rách, cẩm y vệ phía sau bị đâm vào.
Thân hình của Hùng Đình Sơn nhân cơ hội xông vào trong, thuận thế nhặt một thanh đao của người Yến lên, trực tiếp chém giết phía trước.
Dưới một đao, lại có một cẩm y vệ bị đánh trúng trực diện.
Nhưng đúng lúc này, tấm khiên bên cạnh trực tiếp áp chế tới, cùng lúc có hai trường mâu đâm thẳng về phía mặt hắn.
Thân hình của Hùng Đình Sơn không thể không lùi sau, mà lúc hắn lùi sau lại có hai đao phủ cuồn cuộn xông tới cạnh hắn, với tư thế thà ăn một đao của hắn cũng phải chém đao phủ lên người hắn.
- Ù!
Khí huyết quanh người Hùng Đình Sơn lan rộng, nhưng khí huyết của hai cẩm y vệ này cũng bùng ra, mặc dù đao phủ chém lên cương khí hộ thể của hắn không thể chém rách, nhưng sau đó hai cẩm y vệ lại dùng hai tay, ôm chặt lấy hai chân của Hùng Đình Sơn, không thể vung ra giống như keo da chó vậy.
Một binh lính quân Sở bên cạnh Hùng Đình Sơn tiến lên, đâm một đao vào sau lưng của một thân vệ trong số đó, thân vệ này thề chết vẫn ôm chặt lấy chân của Hùng Đình Sơn.
Mà lúc này, hai thanh trường mâu đã lại đâm tới trước mặt Đình Hùng Sơn, Đình Hùng Sơn vung đao chặn lại hai thanh trường mâu này.
Nhưng ngay sau đó lại có ba đao phủ thoát ra, thuận thế lại dán sát tới.
Hùng Đình Sơn phát ra một tiếng quát, một đao vung ra đao cương khủng bố, quét bay ba cẩm y vệ trước mặt ra ngoài. Nhưng lúc ba cẩm y vệ này bị quét bay ra ngoài, không màng tới thương thế và tình hình nôn máu của bản thân, theo thói quen kéo tay áo gấm của mình ra, ba ám nỏ, bắn ra!
- Vù! Vù! Vù!
Mũi tên ám nỏ lóe lên màu bạc, rõ ràng đã ngâm độc.
Hùng Đình Sơn không dám chậm trễ, thân hình cuộn lại, đá hai người trên chân ra, khó khăn tránh khỏi nỏ tiễn. Nhưng vừa ngã xuống đất còn chưa kịp đứng dậy, phía sau người đã có một cẩm y vệ im hơi lặng tiếng không biết đã tới gần từ lúc nào, một con dao găm đâm về phía Hùng Đình Sơn.
Khí huyết cương khí của Hùng Đình Sơn vẫn còn, nhưng dao găm này sau khi tiếp xúc với cương khí, mũi nhọn vậy mà đã nứt ra, bên trong là từng hạt nhỏ giống như chông sát nhỏ bé.
Lúc bị khí huyết cương khí xung kích thi trực tiếp bắn ra, một phần bay ngược ra ngoài, bắn trúng thân vệ kia, để thân hình có tốc độ nhanh cho nên bên dưới áo gấm của hắn thực ra không mặc giáp, các vị trí như lồng ngực và hai tay đều thấm ra máu tươi.
Một phần khác thì bắn về phía Hùng Đình Sơn ở phía ngược lại, mà tương đương với cái bị khí huyết cương khí của chính Hùng Đình Sơn tạo áp lực bắn vào. Chỉ là trên người Hùng Đình Sơn mặc giáp, đa số đều bắn lên áo giáp của hắn, nhưng trên tay trái của hắn đã bị đâm vào những mấy viên.
Ngay sau đó, thân vệ bị chông sắt bắn vào này lại vung đao lên không hề do dự, lướt qua cổ của mình, dứt khoát giải quyết tính mạng của bản thân.
Trong lòng Hùng Đình Sơn chợt vang lên tiếng báo động, không hề do dự giơ đao chặt tay trái của mình xuống.
- Phụt!
Tay trái trực tiếp bị chém đứt, nhưng chỗ vết đứt máu tươi vậy mà lại đã hiện ra màu lam nhạt.
Bất đắc dĩ, Hùng Đình Sơn lại chém thêm một đao nữa, lại chặt thêm một đoạn, sau đó không màng tới đau đớn và kiểm tra lại vết thương, sau khi dùng khí huyết cưỡng chế phong bế máu chảy, hai chân nhanh chóng đạp đất.
- Bộp bộp bộp.
Tránh thoát khỏi truy đao của hai cẩm y vệ.
Theo lý, một Võ Phu tam phẩm không nên thảm hại như vậy, nhớ năm đó Sa Cát Khuyết Thạch còn có thể va chạm qua lại nhiều lần trong quân Thiết Kỵ Trấn Bắc. Mặc dù Hùng Đình Sơn không bằng Sa Cát Khuyết Thạch thời đỉnh phong năm đó, nhưng cũng không tới mức thế này.
Muốn trách, chỉ có thể trách Nhiếp Chính Vương gia kia của Yến Quốc, rất lâu trước đã đánh rất thiếu cảm giác an toàn.
Sau khi bên cạnh hắn có nghìn quân vạn mã, hắn đã bắt đầu coi trọng lo lắng bản thân bị cao thủ trên đời này ám sát, nhất là hắn quả thật đã từng bị ám sát không ít lần.
Cho nên, dưới sự liên thủ của ba vị Ma Vương Tiết Tam, Phiền Lực và A Minh, đã tạo ra một cách chi tiết đặc biệt đối phó với cao thủ hàng đầu.
Trong này, A Minh luôn được lấy ra làm “cao thủ” để thử nghiệm.
Cả quá trình phối hợp cẩm y vệ có tố chất đủ xuất sắc, phối hợp chiến thuật tài tình, lại phối hợp với dụng cụ đích thân Tiết Tam chế tạo. Cao thủ đầu tiên được nếm thử của mới trước giờ đều rất dễ dàng bị té ngã một cú đau trước thủ đoạn phối hợp của cẩm y vệ. ͏
Ví dụ cách cực kỳ ác nghiệt khảm chông sắt có độc ở lớp trong của con dao găm này, chính là đặc biệt chuẩn bị cho Võ Phu tự nhận là khí lực vô địch, chính là muốn khiến khí huyết của bọn họ hoàn toàn “đâm ngược môt giáo” đối với chính mình, đánh bại ngươi ở chỗ ngươi lấy làm tự hào nhất!
Hùng Đình Sơn, trúng chiêu rồi.
Không phải Hùng Đình Sơn hắn yếu, cũng không phải Võ Phu tam phẩm yếu, chỉ đơn thuần là tri thức, kiến thức, phương pháp của các Ma Vương, tổng hợp lại… thực sự quá nham hiểm!
- Cứu Vương gia!
- Cứu Vương gia!
Hùng Đình Sơn vừa khó khăn đứng dậy, thì kinh ngạc phát hiện ra hắn vốn đang ở vòng ngoài phá trận không biết từ khi nào vậy đã bị bao vây vào trong rồi.
Rất nhanh, Hùng Đình Sơn đã hiểu là xảy ra chuyện gì, tiểu tướng giáp bạc kia, vị trí của hắn chính là trung tâm của thế trận này. Dưới sự dẫn dắt của hắn, quân Yến này đã dùng một phương thức tiến hành di chuyển trận hình một cách không thể tưởng tượng nổi.
Thực ra kỵ binh nhà hắn ở đợt đầu xung trận không thể đánh sập thế trận của quân Yến, tác dụng của kỵ binh đã bị giảm xuống vô hạn rồi. Kỵ binh ngồi trên lưng ngựa đã mất đi thế xông lên, ngược lại sẽ càng dễ dàng trở thành mục tiêu treo trên cao, đồng đội ở phía sau rất khó để chi viện.
Hùng Đình Sơn cắn răng, ánh mắt hắn có thể nắm bắt tiểu tướng giáp bạc kia một cách rất chính xác, nhưng tiểu tướng giáp bạc kia căn bản lại không đặc biệt nhìn về phía hắn, vẫn bình tĩnh chém giết và tiếp tục dẫn dắt trận hình.
Rõ ràng đã dùng bí pháp thúc đẩy tiềm năng, thậm chí làm khí tức tăng vọt, ngay cả thực lực lúc này chắc cũng được nâng cao không ít mới phải.
Nhưng lại vẫn nhẫn nhịn, không hề có suy nghĩ đấu một mình với hắn, mà nhân lúc hắn chưa kịp suy đoán, lại trở về trong trận.
Có một số người, không thỏa mãn cái dũng của kẻ thất phu là vì hắn không có cái dũng của kẻ thất phu.
Có một số người, hắn có cái dũng của kẻ thất phu, lại biết làm ra lựa chọn tốt hơn.
Hắn là đích tử của Tĩnh Nam Vương Yến Quốc kia, kế thừa thân phận Thế tử Tĩnh Nam Vương.
Hắn còn là con nuôi của Nhiếp Chính Vương Yến Quốc, người đời đều biết, hắn từ nhỏ đã được Nhiếp Chính Vương yêu thích, trên đại lễ phong Vương, vị Vương gia kia không đi ôm Thái tử, mà là ôm hắn.
Bây giờ, hắn đã trưởng thành…
Tuổi trẻ như vậy lại có tâm tính như vậy.
Một sự sợ hãi to lớn trực tiếp bao phủ lấy Hùng Đình Sơn.
Yến Quốc đã dựa vào bố cục một Hoàng hai Vương của thế hệ trước, xây dựng nền móng, Càn Sở đều thảm bại.
Hoàng đế Yến Quốc bây giờ giống như bị lừa đá vào đầu, tin tưởng Nhiếp Chính Vương họ Trịnh kia vô điều kiện, còn họ Trịnh kia càng là dùng sức lực của bản thân, sau khi triều đại trước hạ màn, đã chống đỡ lên bố cục mới trong quân Yến Quốc. Trận chiến của ba nước, phá Thượng Kinh, trực tiếp phản kích đánh nát hai nước Càn Sở.
Mà bây giờ, hắn… hắn cũng đã trưởng thành rồi.
- Hoàng huynh, dù ngươi thật sự có thể được như ý nguyện, phúc thọ triền miên… Nhưng người ta, là ba đời anh kiệt nha!
- Cứu Vương gia! Cứu Vương gia!
Kỵ binh quân Sở bắt đầu phấn đấu quên mình đi phá lỗ hổng, từng người bị cẩm y vệ gạt xuống khỏi chiến mã, lại thuận thế chém giết, nhưng vẫn không hề thương tiếc.
Cuối cùng sau khi trả giá rất nhiều thương vong không nằm trong chém giết, một đội kỵ binh cuối cùng đã xông được vào.
Hùng Đình Sơn một cánh tay vung đao, chém lui truy binh, lại trở mình lên ngựa, xông giết ra ngoài dưới sự thề chết bảo vệ của một đám hộ vệ.
- Rút!!!!!
Hết cách, sau khi cứu Vương gia ra ngoài, quân Sở còn lại chỉ có thể lựa chọn rút lui.
Bởi vì vị trí thượng hạ du đã xuất hiện bụi cát, rõ ràng kỵ binh quân Yến lên bờ ở chỗ đó đang nhanh chóng đuổi tới chiến trường bên này.
Đồng thời, nhóm quân chi viện thứ hai phía sau nhánh cẩm y vệ trước mặt này cũng đã lên bờ, đang chạy về hướng này.
Cơ hội một đao cũng chỉ có cơ hội một đao này.
Nếu còn trì hoãn nữa thì sẽ bị bao vây.
Thiên Thiên thấy Hùng Đình Sơn bị thương, hơn nữa là bị thương rất nặng, nhưng người ta đã phá được lỗ hổng ra ngoài, hắn cũng không ra hiệu đuổi theo.
Mà giơ đao lên, quát to một tiếng:
- Bày trận!
- Rõ!
Cẩm y vệ bắt đầu bày lại trận.
Lúc này, trên mặt đất còn có rất nhiều quân Sở chưa chết hẳn đang kêu gào, không ai đi cho thêm một đao. ͏ Hết chương 2701.



Bạn cần đăng nhập để bình luận