Ma Lâm Thiên Hạ

Chương 2892. Chưa bao giờ thua



Chương 2892. Chưa bao giờ thua




- Đây là vương gia tín nhiệm năng lực của ta, ý tứ là, tất cả mặc ta làm, để ta tùy nghi phá trận!
Tốt! Nếu vương gia tin tưởng ủy quyền cho ta như vậy, thì lần này ta sẽ cẩn thận biểu hiện, tuyệt đối không thể phụ lòng vương gia!
Người Càn chẳng qua là một đám gà đất chó ghẻ mà thôi!
Còn hai trấn còn lại, hẳn là bọn họ đã nhận được quân lệnh của vương gia rồi, bảo bọn họ hoàn toàn nghe theo quân lệnh điều hành của ta!
Trần Tiên Bá nhận được túi gấm, tự tin trong người càng tăng cao.
- Hừm, truyền tin cho thế tử với Lang tể tử kia, nói rằng… nói rằng, đừng hoảng hốt, có ca ca ta ở đây!
. . .
Một chỗ khác trong quân trấn, Thiên Thiên đang cầm túi gấm mà rơi vào trầm tư.
Hắn nhận được hai phong thư đến từ hai tòa quân trấn gần đó.
Thiên Thiên đặt túi gấm rỗng trong tay xuống trước, lấy phong thư đầu tiên đưa tới, mở ra:
- Đừng hoảng hốt, có ca ca ta ở đây!
Lấy phong thư thứ hai, mở ra:
- Đang ăn phân sao!
" . . ."Thiên Thiên.
Hai vị "Ca ca" truyền tin khiến Thiên Thiên vốn đã có chút choáng váng lại càng bối rối.
Tuy ba trấn dựa vào nhau, nhưng vẫn có chút khoảng cách, hơn nữa, đồn kỵ người Càn ở gần đó đã bắt đầu có động tĩnh, khiến việc lan truyền thông tin giữa các bên trở nên khó khăn hơn, hiệu suất cũng thấp hơn.
Cho nên, rốt cuộc hai vị ca ca này đang làm gì thế?
Ở thời khắc khẩn yếu như vậy, lại đặc biệt đưa đến lời nói không sao hiểu nổi thế này?
Hệ thống lan truyền thông tin của ba trấn vẫn còn, nhưng đó là dùng để lan truyền thông tin kẻ địch, không thể giao lưu tử tế được.
Nguyên nhân tạo nên hiện tượng này là do Trần Tiên Bá cùng Trịnh Man đều tự cho rằng chỉ có bản thân là nhận được túi gấm rỗng, cũng tự cho là đã hiểu được ý vương gia, đồng thời theo bản năng cho rằng, thứ mà người khác nhận được không phải là túi gấm rỗng, mà là mệnh lệnh trắng trợn.
Kỳ thực, từ rất sớm ở thời kì Tĩnh Nam Vương đã tồn tại một thể chế quân sự đại tệ cùng đại lợi kết hợp cộng sinh, đó chính là người chủ soái dùng một tư thế điều khiển toàn phương vị khống chế toàn bộ mọi phương diện chiến trường.
Mỗi ngày các bộ đều phải đưa sổ con đến soái trướng, từ việc lớn như hậu cần quân nhu đến việc nhỏ như trừng phạt sĩ tốt mâu thuẫn …. đều báo cáo đến soái trướng, từ đó soái trướng năm rõ và khống chế toàn bộ đại quân tốt hơn.
Tai hại nằm ở chỗ, việc này sẽ khiến các lộ binh mã bên dưới trở thành con rối dây, mất đi khá nhiều năng lực tự chủ.
Hơn nữa, vì khiến cho địa vị và uy vọng của chủ soái trở nên quá cao, sự “kinh sợ” cũng trở nên càng lớn, càng khiến mỗi quân đàu lĩnh không dám vượt qua giới hạn.
Vì vậy, dưới tiển đề chủ soái anh minh thần võ, đại quân có thể ngưng tụ thành một sợi dây, ở trên bàn cờ chiến tranh, thong dong hạ cờ, không cần lo lắng cái khác.
Mà một khi trình độ tố chất của chủ soái không đủ, sẽ rất dễ gây nên hiệu ứng tuyết lở, ở phía dưới, ai muốn ngăn cơn sóng dữ đều trở thành hy vọng xa vời.
Tĩnh Nam Vương vẫn luôn dùng phương thức này đánh trận.
Làm đệ tử cuối cùng của Tĩnh Nam Vương, Trịnh Phàm xuất chinh cũng kế thừa hệ thống này.
Cũng không có cách nào không kế thừa, bởi vì năm đó lão Điền hầu như là cầm tay chỉ việc cho Trịnh Phàm, đợi đến khi suất sư, chắc chắn sẽ dùng phương thức mà bản thân quen thuộc nhất, thuận tay nhất để ứng đối cục diện.
Quan trọng nhất chính là. . . Người trước, chưa từng thua bao giờ.
Cũng bởi vậy, khi chủ soái là Nhiếp Chính Vương gia sử dụng phương thức "Túi gấm rỗng" đã tự mình cắt đứt sợi dây khống chế con rối, trực tiếp tạo ra… hỗn loạn.
Quân Sở xuất chinh, quân Càn xuất chinh, thậm chí là những quân Yến phái hệ khác xuất chinh, đầu tiên là nghe chủ soái, mà một khi quân lệnh chủ soái không rõ ràng hoặc nhân tố ngoài ý muốn khác xuất hiện, thì cục bộ binh mã liền nhau trên chiến trường rất dễ “phân biệt đối xử” chọn ra cục bộ mới trên chiến trường, “Phát hiệu nhân”.
Tước vị,
Quân công,
Địa vị,
Gia thế,
Phe phái…
Có quá nhiều yếu tố, hình thành nên một tập đoàn nhỏ mới.
Thậm chí, khiến chủ soái của bọn họ có rất nhiều lúc phải tốn tâm tư đi động viên mỗi thủ hạ của mình, để đề phòng xảy ra cục diện lấy hạ khắc thượng.
Quân của Tĩnh Nam vương trước đây và quân Tấn đông hiện tại không tồn tại vấn đề lấy hạ khắc thượng, dù cho phe phái cũng nhiều, thậm chí thành phần dân tộc phức tạp hơn, có thể bởi vì có người mạnh trấn áp, nên không ai dám thật sự làm loạn.
Nên biết, năm đó "Cầm binh tự trọng", không hề quan tâm quốc gia không hề quan tâm đại cục Trịnh Phàm chỉ cần có một đạo vương lệnh của Tĩnh Nam Vương hạ xuống, cũng không thể không lấy nội tình nhà mình ra cho đại quân sử dụng, như vậy đủ để thấy ở dưới loại thể chế quân sự tập quyền ấy các tướng lĩnh khác dịu ngoan đến mức nào.
Vì vậy, tình huống xuất hiện chính là…
Kim Thuật Khả không thể vượt quyền chỉ huy Lý Thành Huy;
Cẩu Mạc Ly lúc trước ở Cổ Việt thành, khi ở trên chiến trường, nếu không phải Kiếm Thánh xuất hiện đúng lúc, suýt chút nữa đã bị thủ hạ làm ra một hồi binh biến.
Trước mắt, chủ tướng của ba trấn này tuy lớn lên bên nhau từ bé, nhưng trên phương diện quân sự lại không có quan hệ phụ thuộc quá rõ ràng.
Hơn nữa ba "thành phần xuất thân " cũng không giống.
Thiên Thiên là trưởng tử của Nhiếp Chính Vương trưởng tử, thế tử của Tĩnh Nam Vương, theo lý thuyết thân phận hắn tôn quý nhất, nhưng hắn nhỏ tuổi nhất;
Trần Tiên Bá, không nghi ngờ chút nào chính là một cây cỏ, nhưng hắn công lao lớn nhất cộng thêm một thân tu vi võ phu rất có thiên phú, dẫn đến tính khí khá là kiêu căng;
Trịnh Man lại là nghĩa tử, có tư lịch gia nhập đoàn thể này sớm nhất, dẫu sao khi hắn đến Thiên Thiên còn chưa ra đời, hơn nữa Tấn đông trong quãng thời gian dài cho đến nay rất thích thu nạp Man tộc, Kim Thuật Khả quật khởi, càng khiến Trịnh Man từ sớm đã về phe Vương phủ. Hết chương 2892.



Bạn cần đăng nhập để bình luận