Ma Lâm Thiên Hạ

Chương 2886. Trúng kế rồi



Chương 2886. Trúng kế rồi




……
- Chủ thượng, hôm nay thiếp thân thấy nhóm người mù, từng người đều biểu cảm nghiêm trọng.
- Ừ.
Trịnh Phàm ngồi trên ghế, hưởng thụ Tứ Nương mát xa phần đầu cho mình.
- Chủ thượng, cục diện thật sự sẽ hỏng thành như vậy sao?
- Có lẽ tối nay, bức quân báo đầu tiên sẽ đưa tới, mấy ngày tiếp theo quân tình khắp nơi đủ ngập mặt.
- Hình thế chắc sẽ rất nguy cấp.
- Hình thế bên ngoài có nguy cấp hơn cũng chẳng qua là binh đến tướng chặn nước đến đất ngăn. Bây giờ, điều ta lo là mặt Nam.
- Minh Tô thành?
- Đúng.
- Chủ thượng không yên tâm Niên Nghiêu? Nếu Niên Nghiêu đã như vậy rồi còn lặp lại… Vậy thiếp thân cảm thấy hắn quả thật là một nhân vật.
- Chúng ta không cần dìm người thấp quá, đồng thời cũng đừng nâng một người quá cao. So với Niên Nghiêu, ta càng lo trái tim dao động kia… của đại cữu ca ta.
Nói đến đây, Trịnh Phàm vô thức liếc mắt nhìn viên đá màu đỏ trên bàn trà trước mặt mình.
- Một Hoàng đế… có thể tâm thần phân liệt.
Tứ Nương nhẹ nhàng ôm lấy cổ của Trịnh Phàm, lấy mặt mình dụi nhẹ lên mặt của Trịnh Phàm, nhỏ giọng hỏi:
- Tất cả những điều này sợ là đều nằm trong dự tính của Chủ thượng nhỉ.
Trịnh Phàm cười, sau khi cười xong, lại thở dài một hơi, nói:
- Đây chính là nguyên nhân ta bảo tiểu tử thối kia nhà chúng ta họp thay ta, chao ôi, ta cũng sầu. Không phải ta vừa mới nói sao, đừng nâng một người cao quá. Ta cũng không phải thần tiên, đâu thể nào tính không sai sót, đâu thể nào mỗi lần đều tính không sai sót? Lúc trước mỗi lần đều may mắn đánh thắng trận mãi, nhưng hay đi ở ven sông, đâu thể không ướt người?
- Cho nên, ta chỉ sợ ta vừa ngồi ở đó, được, đều cảm thấy ta đã sớm dự đoán được tất cả, trí tuệ trong tay, kết quả lần nào cũng vô cùng tự tin, đợi tuyệt địa phản kích của ta. Nhưng ta cũng phải có chứ.
- Vậy Chủ thượng lần này ngươi là…
- Lần này à, ta trúng kế thật rồi, ha ha.
Minh Tô thành.
Nơi vốn là phủ đệ của tri phủ hiện nay lại là phủ tướng quân Niên Nghiêu.
Mà lúc này, trong tay Niên Nghiêu nâng một quả dưa đỏ, hắn suy đi nghĩ lại, cuối cùng ánh mắt dừng bậc cửa.
Hắn cúi đầu nhìn quả dưa một cái, lại ngẩng đầu nhìn bậc cửa một cái.
Niên Nghiêu hít sâu một hơi, đi tới, nhưng khi hắn muốn ngồi xuống, thân thể lại bắt đầu hơi run rẩy.
Hắn bị thiến, nhưng vẫn chưa tàn phế đến độ ngay cả động tác ngồi xổm cũng làm không nổi.
Phải biết, mỗi lần hoàng đế Yến Quốc triệu kiến hắn, Ngụy Trung Hà hầu như ở bên người hoàng đế, một tấc không rời.
Hắn sợ.
Hắn muốn ngồi xuống, nhưng lại sợ ngồi xuống.
Niên Nghiêu lại đứng thẳng người, lần thứ hai hít sâu một hơi, mạnh mẽ nuốt mớ suy nghĩ hỗn độn trong lòng xuống.
Năm đó, hắn rất thích ngồi ở bậc cửa ăn uống.
Mũi Niên Ngiêu giật giật, hắn dùng mu bàn tay xoa xoa mũi, hít một hơi thật dài lần thứ ba, cuối cùng, nhắm mắt lại.
Ngồi xuống!
Hô. . . Hô. . . Hô. . .
Niên Nghiêu nghe được tiếng tim mình đập, vô cùng rõ ràng, cũng vô cùng mãnh liệt.
Hắn chậm rãi mở mắt ra.
Trong phút chốc, dường như tầm mắt hắn đã bắt đầu mơ hồ.
Hắn nhìn thấy, ở trước mặt hắn là hơn trăm tướng lĩnh thân mang giáp trụ, trong tay ai nấy đều nâng một quả dưa, bắt chước hắn cầm một cái muôi xúc dưa ăn.
Bọn họ đều là một đám kiêu binh hãn tướng, trong đó có không ít người còn xuất thân đại quý tộc, nhưng trước mặt một kẻ xuất thân nô tài như hắn bọn họ lại dịu ngoan như chim cút.
Đột nhiên, hư ảnh trước mắt biến mất.
Niên Nghiêu cúi đầu, nhìn xuống hai chân mình.
Hai chân đang khép lại.
Trong ký ức, hắn thích nhất là ngồi ở bậc cửa xoa đùi, bệ vệ ngồi xuống dùng cơm.
Hắn bắt đầu thử chậm rãi dạng hai chân ra.
Có thể là vì một nguyên nhân nào đó, mà có một loại tâm tình thẹn thùng không hiểu từ đâu đang liên tục tấn công hắn.
Niên Nghiêu để dưa trong tay xuống đất, song quyền nắm chặt, tiếp tục thử tách hai bắp đùi mình ra.
Nhưng mà, chân hắn lại không ngừng run rẩy, không có cách nào mở ra.
Niên Nghiêu vung nắm đấm, song quyền đập xuống bậc cửa bên người.
Lúc này, hắn rất muốt hét to, hét thật to… có lẽ chỉ như vậy mới có thể phát tiết phẫn nộ trong lòng hắn, phát tiết sạch.
Nhưng khi hắn há to miệng, thì âm thanh…
Hắn không hét lên được,
Cuối cùng, hắn chỉ có thể cắn cánh tay của chính mình, phát ra âm thanh "Ô ô".
Dưa, hắn còn chưa ăn, nhưng thân mình đã bị mồ hôi làm ướt nhẹp.
Hắn mệt mỏi.
Hắn từ bỏ.
Hắn dời mông khỏi bậc cửa, khoanh chân ngồi xuống.
Hắn không còn muốn nhìn bậc cửa ở sau lưng nữa, cứ như nó vốn không hề tồn tại, mà trái dưa bên cạnh thì được hắn nhặt lên, hắn đưa nó lên miệng, bắt đầu gặm nhấm, nước dưa liên tục bắn tung toé, hắn vẫn như trước kia, càng ăn càng nhanh.
Ăn hết nửa trái dưa hắn mới dừng lại. Hắn không thèm lau mặt, cứ thế vứt nửa trái dưa còn lại lên mặt đất, hai tay chống ra sau, ngả người ngồi.
Cảnh còn người mất, đại khái chính là cái cảm giác này đi.
Chính mình, sớm đã không còn là chính mình đã từng, không còn là Sở Quốc Đại tướng quân có thể cùng Điền Vô Kính đánh cờ nữa rồi.
Niên Nghiêu có chút chán nản cúi đầu.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập cùng với tiếng giáp trụ ma sát.
Niên Nghiêu ngẩng đầu lên, ánh mắt lại trở nên thâm thúy, khí tức toàn thân cũng khôi phục lại uy nghiêm như trước, giống như tất cả hành vi ban nãy đều không có liên quan gì với hắn. Hết chương 2886.



Bạn cần đăng nhập để bình luận