Ma Lâm Thiên Hạ

Chương 2652. Không như tưởng tượng



Chương 2652. Không như tưởng tượng




Bốn phía có không ít đại thần cảm thấy lúc Bình Tây Vương gia tuyên chỉ, thật sự không xuống xe ngựa là kiêu ngạo quá mức, mà Thái tử Cơ Truyền Nghiệp sau khi đi vào xe ngựa, nhìn trong xe ngựa trống rỗng, trong lòng sớm đã biết chuyện này, tìm một chỗ ngồi ngồi xuống, phát ra một tiếng thở dài:
- Haizz.

Trịnh Phàm và Cơ Thành Quyết cũng ngồi lên xe ngựa.
Bên trong xe ngựa, Trịnh Phàm hỏi Hoàng đế:
- Lúc nào vào hậu viện?
- Còn phải chờ thêm vài ngày, trên triều đình còn phải giải quyết một số chuyện.
- Ta không có thời gian.
Lần này vào kinh, Trịnh Phàm là đến làm giải phẫu giúp Hoàng đế.
Ở điểm này, người mù cũng từng hối.
Vì tuy rằng người mù hiểu rõ, lấy mức độ phối hợp của các Ma Vương, độ khó cuộc giải phẫu của Hoàng đế, không hề lớn, vì khối u quá lớn trên khuôn mặc lão lục, nhưng nhiều nhất chỉ cần nửa năm, nếu kéo dài thêm một lúc… Lỡ nhau xuất hiện bất thường gì đó, không thể nói trước được.
- Có một số việc, nhất định phải làm thật tốt mới có thể rảnh rỗi đi hậu viện để ngươi khám bệnh cho ta.
- Ngươi hết bận rồi đến, ta ở lại hậu viện là được.
- Không được, ngươi phải đi ra ngoài vài vòng với ta, mấy chuyện này, không có ngươi không được.
- Chuyện gì vậy?
Vương gia không nhịn được nói.
Hoàng đế cười nói:
- Ở trước mặt bách quan, ở trước mặt người trong thiên hạ, lập Trịnh Phàm ngươi, làm Thái tử Đại Yến ta… thúc phụ của Nhiếp Chính Vương.
- Ngươi có bị bệnh không?
- Mẹ nó, không phải ngươi nói lão tử có bệnh sao?
- Ngươi vẫn còn sống, ta làm Nhiếp Chính Vương cái gì? Không thuyết phục.
Nhiếp chính, nhiếp chính, bình thường chỉ khi thiên tử còn nhỏ tuổi mới có tình huống này.
Có thể vấn đề là vì thiên tử thành niên Cơ lão lục ở đây, chuyện này không phù hợp với lễ nghi quy củ.
- Quy củ là do người định.
Cơ Thành Quyết đưa tay, đặt Trịnh Phàm lên mu bàn tay, Vương gia rút tay ra, Hoàng đế có chút bất đắc dĩ, nắm lấy vai Vương gia:
- Họ Trịnh, ta yêu cầu chuyện này. Ta tự mình tuyên bố với bách quan và thiên hạ, long thể của ta khiếm khuyết, muốn về hậu viện an dưỡng như phụ hoàng năm đó, sau đó lập ra Thái tử giám quốc, Trịnh Phàm ngươi, từ Bình Tây Vương Đại Yến ta lên cấp thành Nhiếp Chính Vương Đại Yến. Chỉ có như vậy, lỡ lúc ở hậu viện chữa bệnh, xảy ra chuyện gì bất ngờ, triều đình mới không loạn lạc, cũng không nổi loạn.
Ngươi giữ vững cục diện, Truyền Nghiệp cũng có thể an ổn ngồi trên long ỷ. Quay lại mười ngàn bước mà nói, nếu ngươi muốn ngồi lên cái ghế đó, cũng có thể bình tĩnh sắp xếp sắp xếp ổn thỏa cho con dâu của Truyền Nghiệp giúp ta. Ngươi yên tâm, chỗ Ngụy Trung Hà ta đã để lại mấy đạo mật chỉ, một khi tình huống xấu nhất xuất hiện, những ý chỉ này sẽ được đưa đến chỗ các tướng lĩnh dưới quyền của triều đình, đích thân ta sẽ chứng minh để ngươi danh chính ngôn thuận, đến cả đại ca ta còn không cho gọi!
Trịnh Phàm bỏ qua cánh tay, mắng:
- Mẹ kiếp ngươi không cần dùng thủ đoạn với ta, đây chỉ là chuyện nhỏ thôi… Sau nửa năm chuẩn bị, khả năng xảy ra tai nạn là cực kỳ thấp.
- Họ Trịnh, nếu ngươi không đồng ý, ta sẽ không về hậu viện, ngươi cứ ở trong cung của ta ăn uống, đi lại, ngươi tiếp tục về đông Tấn của ngươi, ta tiếp tục làm Hoàng đế của ta, tráng niên mất sớm, ta cũng nhận.
- Từ cổ chí kim, lấy mạng của một Hoàng đế để ép một Vương gia, ngươi là kẻ đầu tiên.
Thực quyền thiên hạ của Vương gia, sợ là đa phần mọi người đều ước gì Hoàng đế triệt tiêu luôn.
- Dám đứng trước thiên hạ thôi.
Hoàng đế không thèm để ý.
- Ngươi biết rõ, cuộc đời Trịnh Phàm ta, không thích nhất là bị người khác ép buộc.
Hoàng đế nhìn Vương gia, một phút sau, Vương gia thở dài, nói:
- Lần sau đừng có viện cớ này nọ nữa.
Bên kia, Thái tử gia dẫn theo bách quan, dùng quy cách rất lớn, dưới sự chứng kiến của vạn dân trong kinh thành, đón Bình Tây Vương vào kinh, đi trên đại lộ, tiến vào hoàng cung.
Bên này, Hoàng đế và Trịnh Phàm ngồi xe ngựa, đi một con đường khác vào cửa cung.
- Tối nay có tiệc.
Hoàng đế nói.
Phiên vương có quy cách và danh vọng cao nhất Đại Yến được cho là Trấn Bắc Vương. Thế nhưng, danh tiếng thì danh tiếng, mọi người lại không phải là Luyện Khí sĩ, dù sao họ cũng phải sống thực tế một chút, cho nên, nếu bàn về đương kim phiên vương đứng đầu Đại Yến, không phải là Bình Tây Vương thì là ai chứ. ͏
Sự đối lập rõ ràng nhất và trực tiếp nhất chính là Trấn Bắc Vương thật sự đã vào kinh, sớm hơn Bình Tây Vương hai ngày.
Hoàng đế đã phái Thái tử đi đón tiếp, cũng mở tiệc chiêu đãi, nhưng đó là gia yến của Thiên tử.
Đối với thần tử bình thường mà nói, Thiên tử ban gia yến là vinh hạnh cực lớn, nhưng đối với đại quan biên giới hoặc là phiên vương mà nói, chút vinh hạnh này thật ra không mấy quan trọng, đại quan biên giới có chính kiến riêng, tín đồ riêng, nền tảng riêng, phiên vương thì trực tiếp hơn, có đất phong riêng, quân đội riêng.
Thái độ của Thiên tử đối với bọn họ, không hề nhắm vào một người, mà là nhắm vào cả nhóm sau lưng bọn họ.
Nói cách khác, mời hai vị Vương gia vào kinh lần này, đã chiêu cáo với thiên hạ rằng một lề lối chính trị của một thế hệ ở Đại Yến đã kế tục một hoàng hai vương ở thế hệ trước, có tác dụng trấn an bên trong, ngăn chặn nỗi sợ bên ngoài.
Nhưng bên dưới, Trấn Bắc Vương vào kinh trước, mở gia yến, chờ Bình Tây Vương vào kinh sau, lại tiếp đãi hai vị Vương gia cùng mở yến tiệc, ai nặng hơn ai, đã rõ như ban ngày.
Phải biết rằng, trên đường đi vương giá sẽ không cắt đứt liên hệ với kinh thành, dựa theo lẽ thường, bọn họ đến chỗ nào, đều sẽ phái người thông báo cho kinh thành, cũng thông báo cho quan địa phương.
Hai vị Vương gia hoàn toàn có thể điều chỉnh hành trình cho nhau, cùng lúc vào kinh, cố gắng tránh mọi trường hợp khó xử có thể xảy ra.
Thế nhưng, trong chuyện này triều đình không cố ý nặng bên này xem nhẹ bên kia, Cơ lão lục cũng không hề dùng Trấn Bắc Vương làm nền cho Bình Tây Vương, chính Trấn Bắc Vương là người chủ động đẩy nhanh lộ trình vào kinh.
Mọi người đều hiểu rõ, sau cái chết của Lý Lương Đình, Trấn Bắc Vương phủ gần như tước hết vũ khí với triều đình, nhưng Bình Tây Vương vẫn bám lấy quân quyền cùng quyền quản lý đất phong, không thể so sánh địa vị, nhưng thể diện của Trấn Bắc Vương quả thật lớn hơn Bình Tây Vương, dù sao Trấn Bắc Hầu phủ đã tồn tại trăm năm.
Nhưng Trấn Bắc Vương này lại chủ động tự hạ thấp phong thái, căn bản không muốn mang theo, vào kinh trước hai ngày, xem như vãn bối cúi đầu với tiền bối.
- Nếu không thì ngâm mình cùng nhau?
Hoàng đế kiến nghị nói.
- Dưỡng sức cho ngươi?
Trịnh Phàm quay đầu nhìn Hoàng đế.
Hoàng đế mỉm cười, tiếp tục nói:
- Xây theo hình dáng ở trong phủ của ngươi, bây giờ ta không có việc gì cũng thích ngâm mình.
Không thể không nói, Cơ Thành Quyết quả thật chú ý sức khỏe hơn tiên đế nhiều.
Chỉ tiếc rằng vấn đề của hắn ở trong đầu, cho nên giữ gìn sức khỏe hay không không phải là vấn đề có thể giải quyết.
- Được.
Trịnh Phàm đồng ý.
- Được rồi, Ngụy Trung Hà.
- Nô tài ở đây.
- Nói với bên ngoài trẫm muốn nghị sự với Vương gia ở Ngự Thư Phòng, không muốn bị làm phiền.
- Nô tài tuân chỉ.
……
Bể tắm nước nóng trong hoàng cung rất đẹp, nhưng khung cảnh cũng không phải rất quý phái, một là niên đại của hoàng cung đã rất lâu, mỗi một cung đều có mục đích sử dụng riêng, khi tiên đế còn sống, đã phê chuẩn rất nhiều vị trí làm việc sử dụng nha môn cho triều đình.
Sau khi Cơ Thành Quyết đăng cơ, hưởng thụ cá nhân không bị mất đi, nhưng cũng không thể xây dựng rầm rộ cái gì cả.
Ngâm nước nóng chân chính, phải xây dựng một cái sơn trang trong hoàng gia mới đủ quý phái, trực tiếp xây dựng trong hoàng cung, thật sự có vẻ hơi chật chội, ít nhất không phô trương như hoàng gia.
Hoàng đế dẫn Vương gia tiến vào, hai người ngồi xuống bàn đá bên cạnh bể tắm nước nóng.
Ngụy công công tự mình bưng nước đá lên.
Thiên Thiên liếm môi, đưa nó lên, uống một ngụm.
Ồ, không ngon như trong tưởng tượng, quá ngọt.
Tiêu chuẩn ẩm thực ở Bình Tây Vương phủ, đặc biệt là đồ ăn vặt, đã sớm vượt qua thời đại này từ lâu, dù sao trong hầm rượu có con quỷ hút máu ngoại trừ cả ngày mân mê rượu ra, còn phụ trách thiết kế cùng chế biến đồ uống và điểm tâm cho người trong vương phủ.
Hoàng đế cúi đầu, nhìn Thiên Thiên, hỏi:
- Sao, uống ngon không?
- Uống ngon lắm, huynh trưởng.
- Ngon thì uống nhiều một chút, đệ đệ.
Hoàng đế không còn để ý nữa.
- Ha ha.
Thiên Thiên ngượng ngùng mỉm cười, người ta thoải mái như vậy, hắn lại có hơi thẹn thùng, dù sao hắn cũng cố tình làm vậy. ͏ Hết chương 2652.



Bạn cần đăng nhập để bình luận