Ma Lâm Thiên Hạ

Chương 2863. Trà này, có bọt rồi



Chương 2863. Trà này, có bọt rồi




Nhưng càng tiếp xúc lâu, Tạ Ngọc An lại càng cảm thấy, loại khả năng này hiển nhiên thật sự tồn tại.
Mà bởi vì thực lực ngang nhau của hai người tăng lên, ngược lại có thể khiến cho cảm tình năm đó càng thêm kiên định.
Có điều, bây giờ biết và hiểu những điều này… quá muộn rồi.
Đại Sở, đã bại.
- Chủ thượng, đẹp không?
Tứ Nương đi tới hỏi.
Vương gia lập tức lắc đầu, nhìn Vương phi của mình, nói:
- Đương nhiên thua xa ngươi.
Lời này thật sự không phải chỉ muốn sống, dáng múa của Tứ Nương khá tuyệt diệu, hơn nữa Tứ Nương còn múa rất nhiều kiểu. Chẳng qua, trên đời này chỉ có một mình Trịnh Phàm có thể thưởng thức.
Ranh con đã lớn như vậy, bản thân đã tỉnh lại trên thế giới này cũng được mười năm, nhưng khuôn mặt của Tứ Nương vẫn không thấy già chút nào, ngay cả nếp nhăn nơi khóe mắt cũng không có lấy một vết.
Ngược lại là bản thân hắn, không thể nói là già, nhưng càng ngày lại càng có cảm giác nhìn giống như nhân vật còng lưng trong bức tranh thời cổ đại vậy.
Lúc đầu, Tứ Nương với mình như một ngự tỷ. Hiện tại là kiều thê. Chờ thêm qua vài năm nữa, bản thân lập tức biến thành trâu già khoái gặm cỏ non.
- Có điều nơi này khiến cho người ta cảm thấy mới mẻ, vẫn là bầu không khí này.
Ở Tấn Đông, chỗ xa hoa cũng có, còn cao cấp hơn nơi này, chơi đến mức vượt qua quy định. Nhưng loại chuyện này, phải dựa vào một đám nhân tài “cao nhã” mới có thể tô ra bầu không khí, Tấn Đông, không, toàn bộ đất Tấn bao gồm đất Yến, đại đa số vẫn là hán tử không biết lễ nghĩa, không có cách nào tập hợp ra loại khí chất này.
- Có một số thời điểm, cho dù không làm cái gì, chỉ ngồi đây, uống chút rượu, xem múa hát, cũng là một loại hưởng thụ và tiêu khiển, nhìn sang địa phương khác, không có khả năng nhiều như vậy.
- Chủ thượng nói đúng.
Tứ Nương chấp nhận.
Tạ Ngọc An yên lặng đứng một bên mà không nói gì.
Vương gia đang thương lượng màn đỏ với Vương phi, theo cái nhìn của Tạ Ngọc An, đây cũng coi như là “chuyện phu thê”, sao hắn có thể ngắt lời được?
Trong phòng, có rất nhiều người.
Kiếm Thánh ngồi gần cửa, tạo kiếm sư thì ngồi gần cửa sổ, người mù ngồi ở đó, yên lặng lột quýt, đã lột ra một đĩa, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu liếc nhìn Tạ Ngọc An đứng bên cạnh Vương gia. A Minh ngồi uống rượu, gọi một hơi ra mười hai loại rượu khác nhau, đang chậm rãi nếm thử. Tiết Tam đang ngắm hoa trên đỉnh mái hiên. Ở bên dưới lâu, còn có đám Tạ gia cung phụng.
Sở dĩ Nhiếp Chính Vương Đại Yến dám nắm chắc, lẻn vào Tĩnh Hải thành trước, đó là bởi vì đã chuẩn bị đầy đủ.
Bố trí lực lượng bảo vệ này…
Trừ khi Ngân Giáp vệ của Càn Quốc tập kết bất ngờ, nếu không thật sự không có gì phải sợ.
Cho dù có bị ám sát, có bị mai phục, cũng đủ để xông ra ngoài liều chết.
Trừ khi… người Càn triệu tập binh mã tới đây.
Nhưng lời nói phải nói ngược lại, giờ phút này người ẩn núp trong Tĩnh Hải thành, rốt cuộc là binh mã nhà ai?
Đương nhiên, Trịnh Phàm lẻn vào, cũng không phải đơn thuần thưởng thức trước “phong hoa tuyết nguyệt”, mà là hắn cần phải đến.
Ồ, trong phòng còn có ba gã thiếu niên sai vặt, Trịnh Lâm đang ở trong số đó.
Hắn chủ động bưng bình trà tới.
Tạ Ngọc An vươn tay nhận lấy, mấy ngày nay, hắn đã quen với việc được các thiếu niên bên cạnh Trịnh Phàm hầu hạ, loại phương pháp bồi dưỡng bên người từ nhỏ, đối với con em quý tộc mà nói, cũng không còn xa lạ nữa, bởi vì bồi dưỡng như vậy, người sẽ trung thành đáng tin cậy hơn.
Trịnh Phàm cũng vươn tay nhận một ly, con của hắn làm không tệ, tính tình không tốt, chỉ là đối với cha của hắn, nhưng dọc đường đi, hắn che giấu rất tốt, Tạ Ngọc An thường xuyên ở trong soái trướng cùng với tạo kiếm sư thường ở lại, cũng chưa phát hiện sự khác thường của hắn.
Theo một mức độ nhất định mà nói, nhi tử nhà mình bị đám cha nuôi Ma Vương giáo dục, ít nhất dựa theo trình độ nghiệp vụ, có thể gọi là cực kỳ ưu tú.
Tứ Nương nhận ly trà, nhấp một ngụm, khẽ nhíu mày, nói:
- Trà này, có bọt rồi.
……
Nhã gian cách vách, Tạ Chử Dương ngồi trên xe lăn vừa mới nói chuyện xong với chỉ huy sứ của Tĩnh Hải thành, Lưu Huy.
Nhiếp Chính Vương Đại Yến đã từng nổi giận với mật điệp ty của Đại Yến không chỉ một lần, nói bọn họ vô dụng, tác dụng duy nhất có lẽ là năm đó khi vào Càn được mật điệp ty dẫn qua, nhưng đó chỉ là một bảo chủ địa phương, còn bò lên bằng cách dựa vào mình với tư cách là con rể.
Trái lại người Càn, mười năm trước, có thể trực tiếp xúi giục tổng binh của Nam Vọng thành.
Trước đó, có thể trộn lẫn cát vào mật điệp ty, Đỗ Quyên chính là người đầu tiên.
Hoàng đế Đại Yến cũng rất bất mãn với mật điệp ty, so với sự bất bại của đội quân thiết kỵ của Đại Yến trên chiến trường, thì nó thật sự quá mức kém cỏi ở trong chiến trường mật thám. Thế nhưng, chuyện này còn có nguyên nhân lịch sử.
Năm đó môn phiệt mọc lên san sát như rừng ở Yến Quốc, công việc chủ yếu của mật điệp ty, thật ra là đối nội, hơn nữa dưới quang cảnh đó, thế lực của mật điệp ty giống với hoàng quyền, đều bị chèn ép. Ở trong nước còn không được sử dụng, chứ đừng nói đến xâm nhập nước ngoài.
Mà loại hệ thống mật điệp này, cần nhất chính là thời gian. Ngân Giáp vệ của người Càn cùng với Phượng Sào nội vệ của Sở Quốc, đó là dùng thời gian của mấy thế hệ để đào tạo và phát triển, mới có thể có hiệu quả như vậy, Yến Quốc muốn một bước lên trời, thật sự quá mức gian nan.
Mặc dù lúc này tình trạng đã cải thiện rất nhiều, cùng với Đại Yến không ngừng quật khởi, thiên hạ thuộc về Yến đã không còn là một câu khẩu hiệu khích lệ nhân tâm nữa, ở dưới đại thế, người lưỡng lự lập tức thay đổi nhiều hơn. Hết chương 2863.



Bạn cần đăng nhập để bình luận