Ma Lâm Thiên Hạ

Chương 2903. Cô, mời chư vị tiên gia, về trời



Chương 2903. Cô, mời chư vị tiên gia, về trời




Một ngụm rượu,
Một nước cờ,
Ngoài cửa sổ là dân tình, trong cửa sổ là xuất trần,
Này một vào một ra, lại vừa ra vừa vào, tâm cảnh có thể đột phá.
- Đa tạ sư huynh giáo huấn!
- Khách khí, sư đệ, ngươi ta vốn là. . .
- Yến cẩu đến rồi! ! ! !
- Chạy! ! ! ! ! !
- Yến nhân đến rồi, Yến nhân đến rồi, chạy ! ! ! !
Chén rượu trong tay Luyện Khí sĩ đồng loạt rơi xuống đấy.
Hai người nhìn ra ngoài cửa sổ. Bên ngoài, mẹ nó chứ còn đâu là hồng trần, chỉ thấy một mảnh kỵ sĩ giáp đen tạo thành mây đen trên mặt đất, đang gào thét xông thẳng tới tòa trấn không có tường thành nào.
Kỵ sĩ quân Yến không hề thương hại, sau khi xông tới, thấy người liền lấy đao chém lấy cung bắng, bắt đầu trận đồ sát thảm thiết nhất.
Từng tiếng kêu thiết đau đớn không ngừng truyền đến, sau đó hội tụ thành âm luật sợ hãi nhất vang lên trên bầu trời thành trấn.
Máu tươi,
Tuyệt vọng,
Thi thể,
Bắt đầu đổ đầy tòa thành trấn từng được xưng là nơi gần với tiên nhân nhất này!
. . .
Kiếm Thánh ngồi trên lưng ngựa, phóng tầm mắt tới tràng cảnh tu la địa ngục phía trước.
Kỵ binh Tấn Đông chính là Thiết kỵ đệ nhất đương đại, bọn họ kỷ luật nghiêm minh, bọn họ kỵ xạ nhất lưu, bọn họ phối hợp hiểu ngầm mà nghiêm chỉnh huấn luyện, một thân bản lĩnh. Dù cho là binh lính mới vào binh doanh cũng có thể không cần dạy nhiều mà thẳng tay chĩa binh khí về phía bách tính.
Kỳ thực, danh tiếng của người Yến không được tốt lắm trong các nước ở Chư Hạ, à không chỉ ở trong Chư Hạ, ở bên ngoài Chư Hạ danh tiếng người người Yến cũng không được tốt lắm.
Lúc hạ sát thủ với Man tộc, với dã nhân, có thể nói bọn họ cực kỳ tàn nhẫn.
Dù là Tĩnh Nam Vương lúc trước hay Nhiếp Chính Vương kế thừa y bát của Tĩnh Nam Vương, trong cuộc đời chinh chiến của bọn họ không thiếu chuyện đồ thành giết tù binh.
Lần này Trịnh Lâm không cưỡi chung Tỳ Hưu với cha mình, mà là đơn độc cưỡi ngựa, hắn hơi ngạc nhiên liếc nhìn sư phụ bên cạnh.
Hắn tuổi còn nhỏ, cũng không cảm thấy việc giết chóc trước mắt là có gì không đúng, trên thực tế, hắn hận không thể tự mình gia nhập vào trong đó, đánh giết sảng khoái một phen.
Nhưng mà mẫu thân cũng ở đây, nếu để quần áo dính máu ngay trước mặt mẫu thân… thì….
Nhưng mà theo Trịnh Lâm, thật ra trong lòng sư phụ hắn vẫn còn chút từ bi, cho dù sư phụ hắn không hề lên tiếng ngăn cản.
Lúc này Kiếm Thánh cũng nhìn về phía Trịnh Lâm, sau đó lại dời ánh mắt đi.
Đi theo họ Trịnh, cho dù có là Phật môn Thánh Tăng đi chăng nữa cũng sẽ bị "Độ hóa" thành Tu la thôi.
Hiện tại Ngu Hóa Bình có lẽ sẽ thương tiếc con gà con vịt ở trong tổ, mãi vẫn không nỡ ăn, nhưng hắn sẽ không thèm quan tâm tới bách tính nước khác trên chiến trường.
Quan trọng nhất chính là, hắn kính trọng Trịnh Phàm thủ tín. Mà tình cảnh trước mắt lại là Trịnh Phàm đang hoàn thành lời hứa mình từng hứa. . . lời hứa đối với hắn.
Kiếm Thánh vẫn không quên được trận ám sát trên mặt sông Vọng Giang đóng băng ngày ấy.
Một làn sóng chưa bình một làn sóng lại lên, Trịnh Phàm bị Hậu Sơn Luyện Khí sĩ trực tiếp "Xin" lên núi.
Tuy cuối cùng Trịnh Phàm có thể bình an trở về, nhưng phải nói là hung hiểm vạn phần, hôm ấy chỉ cần xảy ra sai lầm chút thôi là Nhiếp Chính vương gia uy chấn thiên hạ bây giờ đã trở thành một kẻ một ngu xuẩn điên cuồng rồi.
Cũng chính vào hôm ấy, Trịnh Phàm đã thề:
- Rồi sẽ có một ngày, ta muốn Hậu Sơn của ngươi, gà chó không tha!
Thật ra khi nghe thấy âm thanh giết chóc và tiếng kêu gào thảm thiết đó Kiếm Thánh cũng thấy không thoải mái lắm, nhưng chuyện báo thù diệt môn hắn cũng quen thấy trên giang hồ rồi.
Tay vương gia nhẹ nhàng vuốt bờm Tỳ Hưu, ánh mắt hắn thường xuyên hướng về dãy rương lớn đặt sẵn ở phía sau. Hắn từng nói, sau này lúc hắn quay lại, sẽ không mang bài vị bọn họ về nhà, mà là đặt dưới chân, biến thành ranh giới của Đại yến.
Binh sĩ Đại Yến chôn thây nơi ranh giới đất nước, đương nhiên sẽ không tính là chết tha hương đất khách.
Nhưng cho dù là chôn ở nhà, thì chôn ở đâu cũng cần được chú trọng. Nếu tám ngàn binh sĩ đã chết vì Trịnh Phàm hắn, thì Trịnh Phàm hắn sẽ tự mình tìm một nơi phong thủy bảo địa làm chỗ an táng cho bọn họ.
Cho nên, còn có chỗ nào sở hữu phong thủy tốt hơn chỗ này chứ!
. . .
Giết chóc, vẫn còn tiếp tục.
Mà lúc này, người trên núi rốt cuộc cũng ngồi không yên nữa rồi.
Có lẽ nhóm “Tiên Nhân” trên Hậu Sơn sẽ không quan tâm đến sự sống chết của bách tính dưới núi, nhưng bọn họ lại không thể không để ý một chuyện,
Đó chính là vị Đại Yến vương gia đó liệu có tàn sát xong dưới núi thì không chịu thu tay lại, mà tiếp tục thuận thế giết lên trên núi hay không?
Trong lúc nhất thời, lần lượt từng bóng dáng từ phía trên bay xuống, quả thực có cảm giác xuất trần như tiên. Trong đó có ba tên Luyện Khí sĩ tam phẩm địa vị tối cao, chúng đẩy Pháp Tướng tự thân lên, khiến thân hình trông như ảo ảnh, thoạt nhìn mờ ảo vĩ đại.
- Nhiếp Chính Vương, ngươi đây là ý gì, ngươi có nghe thấy tiếng muôn dân đang khóc!
- Vương gia, thu tay lại đi.
- Đại Yến vương gia, Hậu Sơn chính là nơi tiên gia thanh tĩnh, không thể khinh nhờn vậy được!
Vương gia ngồi trên lưng Tỳ Hưu, cầm roi ngựa trong tay, chỉ về phía ba bóng mờ trước mắt, cất cao giọng nói:
- Cô chỉ biết, Tiên nhân chân chính là ứng ở trên chín tầng trời, mà không phải bị long đong với nhân gian.
Nếu Hậu Sơn này chính là tiên gia chi địa, thì chư vị ở trên núi chính là tiên gia, không thể nghi ngờ, được, cô nhận.
Cô đây, trước giờ thích làm việc thiện, giúp người làm niềm vui!
Hôm nay, cô liền tự mình đưa chư vị tiên nhân trên Hậu Sơn về trời! Hết chương 2903.



Bạn cần đăng nhập để bình luận