Ma Lâm Thiên Hạ

Chương 2838. Sư tỷ gặp nguy hiểm



Chương 2838. Sư tỷ gặp nguy hiểm




Vương gia hoảng sợ đến mức vội vàng cùng đặt cả bát đũa xuống, tay thì mò lên Ô Nhai.
Kiếm Thánh thấy cảnh này, hơi buồn cười nói:
- Là do đồ nhi ta đánh nhau với người khác ở bên ngoài, ta làm sư phụ sao mà có thể ăn được cơm đây.
- Kiếm Tỳ ư?
- Đúng.
- Không phải nàng đang đi du lịch bên ngoài sao?
- Đúng.
- Ngay cả điều này mà ngươi cũng có thể cảm nhận được sao?
Trịnh Phàm ngạc nhiên nói.
- Mỗi lần có phương sĩ dám ra tay với Thiên Thiên, Điền Vô Kính đều có thể phát hiện được, vì sao ta lại không làm được chứ?
- Há, ngươi đang học theo hắn, ha ha ha.
Năm đó, ở kinh đô và vùng ngoại ô của Tấn Quốc, Kiếm Thánh của Tấn Quốc đã thua Điền Vô Kính, từ sau một lần thua trận kia, Kiếm Thánh hiểu ra chuyện đánh nhau này phải thực hiện thế nào. Hiện tại, Kiếm Thánh lại như cũ, nhìn quả bầu mà vẽ ra chiếc gáo.
Trịnh Phàm nói trêu:
- Ngươi đây là đang lần mò lão Điền như dò đá qua sông sao.
Kiếm Thánh không tức giận cũng không xấu hổ, thản nhiên nói:
- Đợi sau khi ngươi có thể vào nhị phẩm, ngươi sẽ phát hiện, trên đời có rất nhiều chuyện, từ không thể, đã biến thành có khả năng.
- Ta sẽ làm như không nhận ra rằng ngươi đang tổn thương ta.
- Đánh không lại rồi.
Kiếm Thánh mở miệng nói.
- Sau đó thì sao?
- Đồ nhi đã mượn kiếm sư môn rồi.
Đầu ngón tay của Kiếm Thánh xuất hiện một luồng kiếm khí màu xanh lam, lập tức, khí tức của Kiếm Thánh bắt đầu mãnh liệt tăng lên.
Đây là, muốn mở nhị phẩm ư!
Vương gia nhếch miệng, nhìn cảnh tượng này, thở dài nói:
- Mẹ kiếp, quả thực vô cùng kỳ diệu, không hổ là hàng xóm của ta.
Vương gia suy đoán, chiêu kiếm này, cho dù cách rất xa e là cũng có thể hung hãn đè ép một cái.
Tiếp theo, Vương gia lại nói:
- Không đúng, lão Ngu, mẹ kiếp, ngươi chơi kiểu này thì gian lận quá đó.
Kiếm Thánh không quan tâm lắm, vẫn thản nhiên nói:
- Đây chính là... Sư môn!
Du côn và lưu manh phải học được rằng, đến lãnh thổ của người khác thì phải gặp thủ lĩnh ở địa phương trước, dù đen hay trắng, cũng phải chuẩn bị. Những môn phái giang hồ tầm thường, báo thù rồi cướp lãnh thổ, có thể gọi người đến ẩu đả, đệ tử của Kiếm Thánh, tính cả hắn cũng chỉ tính trong một lòng bàn tay thôi, trông có vẻ số người không nhiều nhưng lại có thể làm được việc, mượn một thanh kiếm từ cả ngàn dặm!
...
Nữ nhân dừng bước, từ không trung dường như có một luồng khí tức đáng sợ đang sắp giáng xuống.
Dùng chính bản thân nữ kiếm khách làm vật dẫn, truyền kiếm đến từ trong hư vô!
- Khí tức nhị phẩm, khí tức nhị phẩm!
Trên mặt của nữ nhân, xuất hiện vẻ sốt sắng.
Nàng biết rõ thân thể mà mình sử dụng hiện tại, khoan nói tới việc dĩ nhiên đã bị hư tổn trong trận chiến trước đó, lúc coi như là hoàn hảo, cũng không thể nào đỡ được việc đối mặt với thanh kiếm nhị phẩm.
Khoảng cách rất xa, một kiếm như tiên bay ngoài bầu trời cũng không thể giết được mình, nhưng kiếm ý này lại có thể có cơ hội chặt đứt liên hệ giữa mình và cả thân thể này.
Khóe miệng của Kiếm Tỳ lộ ra nộ cười.
...
Trong lều soái, đột nhiên, Vương gia nhìn thấy sắc mặt của Kiếm Thánh đột nhiên biến đổi, khí thế khủng bố không ngừng tăng lên trước đó, trong chớp mắt, đã trực tiếp biến mất.
Mà một luồng kiếm khí màu xanh lam vốn dĩ chuẩn bị đưa đi kia, vậy mà lại đang lơ lửng ở tại chỗ.
Kiếm Thánh trợn to hai mắt, cả khuôn mặt... mang biểu cảm không thể nói ra rằng nên hình dung thế nào.
- Sao rồi?
Vương gia lập tức hỏi.
- Bị chặn trước rồi.
- Cái gì?
Vương gia đầu óc mơ hồ.
- Bị ai chặn trước rồi?
- Con gái của ngươi.
...
Ở biên giới Trấn Nam Quan, trong một chiếc xe ngựa đang đi về phía nam, được một đoàn kỵ sĩ bảo vệ, một trong hai hài tử vốn dĩ đang nằm ngủ ở nơi đó, bỗng nhiên tỉnh giấc.
Trịnh Lâm cũng mở mắt ra theo, nhìn a tỷ của mình, hắn hỏi:
- Sao vậy?
Đại Nữu mang vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Sư tỷ gặp nguy hiểm, đang mượn kiếm của sư môn.
Trịnh Lâm nghi ngờ nói:
- Vì sao ta không cảm nhận được?
Nên biết rằng, Trịnh Lâm hắn cũng theo Kiếm Thánh học kiếm thuật.
Giờ khắc này, Đại Nữu đang lo lắng sốt ruột, quan tâm sư môn, lúc nàng đang nói chuyện, trông có vẻ hơi thẳng thắng hơn một chút, nàng nói:
- A đệ, ngay cả người nhà của ngươi mà ngươi cũng không để ý thì trong lòng ngươi sao mà có cái gì gọi là sư môn chứ.
Trịnh Lâm không cảm thấy tức giận mà ngược lại cảm thấy lời nói này của a tỷ quả thật rất có lý.
Ngón tay của Đại Nữu bóp chặt kiếm quyết, Long Uyên ra bay ra khỏi vỏ, lơ lửng ở trước mặt nàng.
Tay của Đại Nữu cầm lấy Long Uyên, trực tiếp chỉ về vị trí cửa sổ xe ngựa. Vào đúng lúc này, Trịnh Lâm bỗng nhiên nghĩ đến loại khả năng nào đó, bây giờ mới kêu lên:
- Mượn kiếm của sư môn không phải là mượn của sư...
Nhưng Đại Nữu đang quan tâm sư môn, đã sớm không rảnh quan tâm đến chuyện khác, lời của Trịnh Lâm còn chưa nói hết, đã thấy Đại Nữu quát khẽ một tiếng:
- Sư tỷ, nhận kiếm này!
Trên thân kiếm Long Uyên, bắn ra một luồng kiếm ý màu đỏ, bay ra khỏi cửa sổ xe ngựa, trôi dạt về phương xa.
- A đệ, ngươi vừa mới nói cái gì, ta không nghe rõ.
- A tỷ, ta nói là mượn kiếm của sư môn không phải là mượn của sư phụ Kiếm Thánh mới đúng sao?
Vay tiền nhất định phải tìm người có nhiều tiền nhất. Mượn kiếm, nhất định phải tìm người mạnh nhất chứ.
- A!
Đại Nữu hơi sửng sốt, ngay lập tức, nàng đưa tay che miệng mình.
Nhưng nàng không kịp nói thêm gì nữa, nàng vừa mới tiêu hao sức lực toàn thân để bắn ra kiếm khí, nên đã nhanh chóng bị cảm giác mệt mỏi bao vây, trực tiếp ngủ thiếp đi.
...
Nữ nhân đứng sững sờ tại chỗ, đột nhiên, một luồng kiếm khí màu đỏ thẫm phóng ra từ đầu ngón tay của Kiếm Tỳ, giống như có tiếng phượng hoàng lửa hí lên. Hết chương 2838.



Bạn cần đăng nhập để bình luận