Ma Lâm Thiên Hạ

Chương 2865. Có chút quen tan



Chương 2865. Có chút quen tan




Con người, đều có khí tràng. Người chân chính ở trên địa vị, khí tràng hoàn toàn khác nhau.
Mấy năm đầu, lúc Trịnh Phàm và các Ma Vương nói chuyện phiếm, còn thích trêu chọc “khí chất Vương Bá” này.
Vẫn luôn cảm thấy, khí chất Vương Bá run lên, ai ai cũng cúi đầu quỳ xuống trước mặt, quả thực vô lý đến cực điểm. Sau đó, Trịnh Phàm gặp Điền Vô Kính, gặp Lý Lương Đình, gặp Yến Hoàng…
Trịnh Phàm rốt cuộc nhận ra, vô nghĩa chính là mình.
Khi ngươi đang trêu chọc “khí chất Vương Bá”, chỉ có thể có một ý nghĩa, đó chính là ngươi nông cạn, kinh nghiệm quá ít, hội nhập quá kém, không tiếp xúc được với loại người này.
Thời gian dần dần trôi, năm tháng thoi đưa. Trong bất giác, giáo uý hội thương năm đó, hiện giờ cũng trở thành loại người mà hắn từng chế giễu thờ ơ.
Những trận chiến có trăm vạn đại quân chém giết, hắn đã từng chỉ huy. Long ỷ, hắn cũng đã ngồi rồi. Một niệm vạn vật sinh, một niệm trăm vạn chết. Lời này đặt trên người Nhiếp Chính Vương Đại Yến, thật sự không phải biện pháp tu từ nói quá, mà là… sự thật.
Đã trải qua nhiều chuyện như vậy, cũng không gọi là nhìn thấy… mà gọi là tự tay khuấy động bao nhiêu mưa gió như thế.
Người này, thật sự không giống.
- Ngươi… Ngài là?
- Trịnh Phàm.
Trịnh Phàm?
Trịnh Phàm là ai?
Trịnh Phàm là cái gì?
Có chút quen tai, dường như từng nghe qua ở đâu rồi?
Lưu Huy bắt đầu suy nghĩ, hắn suy nghĩ rất lâu, càng suy tư hắn càng sốt ruột, bởi vì hình như hắn biết mình có lẽ biết người này, không, là khẳng định biết, nhưng lại không đúng.
Song, càng như thế, hắn càng cảm thấy khẩn trương, càng ép buộc bản thân tiếp tục tự hỏi và nhớ lại.
Trong nhã gian, tầm mắt của rất nhiều người đều dừng ở trên người của Lưu Huy.
Đôi tay của Lưu Huy siết chặt, rồi lại buông ra, lại nắm chặt, lại buông ra, đôi mắt hắn mở lớn, rốt cuộc là ai, rốt cuộc là ai!!!
Hắn không thể nghĩ ra, thật sự không thể.
Thế nhưng, hắn lập tức thay đổi phương pháp, hắn bắt đầu bộ…
Bởi vì toàn bộ Chư Hạ, tính cả Sở Quốc bại trận, nhưng Sở Quốc còn đây, Tạ gia vẫn đứng đầu Sở Nam, có thể khiến thiếu chủ của Tạ gia làm người hầu, khắp thiên hạ, thật sự không nhiều lắm…
Sau khi thay đổi biện pháp, trong phút chốc, Lưu Huy ngây ngẩn cả người, hắn bắt trúng rồi!
Trịnh Phàm… Nhiếp Chính Vương Đại Yến!
- Thình thịch!
Lưu Huy quỳ xuống, thân thể bắt đầu run rẩy.
Hắn thi đậu tiến sĩ, hắn đọc đủ thứ sách thánh hiền, hắn hưởng ứng lời kêu gọi của tiên đế, từ văn chức chuyển sang quan võ, hắn từng trần thuật thế cục thối nát của phương bắc với thượng thư rất nhiều lần, còn từng ở trên tấu chương, phê phán Yến Bình Tây Hầu, Bình Tây Vương, Nhiếp Chính Vương không biết bao nhiêu lần.
Nhưng tất cả những thứ này, đều bị ngăn cản sau khi nhìn thấy Nhiếp Chính Vương bất thình lình, hắn dứt khoát quỳ xuống.
Tạ Chử Dương ở chỗ này, Tạ Ngọc An cũng ở đây, người đó… e là tạo kiếm sư Đại Sở, cho nên người trước mắt này…
Trên thực tế, căn bản không cần suy đoán và phân tích tính toán nữa, khi người trước mắt trực tiếp nói tên của mình, Lưu Huy gần như chắc chắn, đây là sự thật!
Bên cạnh, Trịnh Lâm bưng ấm trà nhìn thấy một màn như vậy, chớp mắt.
Cạnh đó, Tạ Chử Dương ngồi trên xe lăn, có chút bất đắc dĩ mà khẽ thở dài, đúng vậy, sợ người Yến nhất, vẫn luôn không phải là người Sở, mà là người Càn.
Mà điều người Càn sợ nhất, đã không còn là Trấn Bắc Hầu xuất quân nam hạ trong truyền thuyết năm đó nữa, cũng không phải là Tĩnh Nam Vương chỉ huy nam tiến. Mà là cái vị lần lượt xuất quân thật sự đánh tới đây, còn đập tan quân thần đương thời của kinh thành Đại Yến!
- Lưu Huy à…
Nghe thấy tên mình được gọi, Lưu Huy run rẩy một cái, theo bản năng nói:
- Thần… Ở đây.
- Cô ở ngoài thành, có hai mươi vạn thiết kỵ Đại Yến đang chờ, ngươi giúp Cô, mở cửa thành ra đi.
- Thần… Thần… Thần…
- Mở cửa thành, Cô sẽ không tàn sát dân trong thành. Lưu Huy ngươi, Lưu gia của ngươi, Cô sẽ cho ngươi một đời vinh hoa phú quý.
Vương gia nuốt một ngụm nước miếng, nói:
- Được chứ?
- Thần… Thần tuân chỉ.
- Ngoan, đi thôi.
Lưu Huy thất tha thất thểu đứng lên, Tạ Chử Dương đưa mắt ra hiệu, bóng đen nâng Lưu Huy đi ra ngoài.
Trịnh Phàm cần lấy tách trà, đưa cho nhi tử của mình. Xoay người, nói:
- Đi thôi, chúng ta tiếp tục xem ca múa.

Ngắm hoa lâu, càng đến buổi tối càng náo nhiệt.
Trịnh Phàm còn chờ tới khi hoa khôi tự mình biểu diễn, ca hát, đương nhiên là “người có vui buồn tan hợp…”.
Tạ Ngọc An lập tức nói tiếp:
- Vương gia, đó là lời hát hát.
Vương gia cười một tiếng, có trời mới biết người mù sau lưng làm Cơ lão lục kia chấn động đến mức rớt xuống bao nhiêu “trịnh lang từ”.
Tứ Nương cười đến hoa hòe lộng lẫy, trêu chọc nói:
- Chủ thượng, trên người hoa khôi muội muội kia còn mang chút mỡ.
Thẩm mỹ của các mỹ nữ ở thời kỳ này vốn không phải gầy guộc.
Mà Tứ Nương, biết rõ Chủ thượng vẫn luôn vừa ý người như thế nào.
Tiện đà giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve chòm râu của Vương gia, thổi khí nói:
- Chủ thượng, có hối hận hay không, hối hận vì không sinh ra ở Càn Quốc? Đến lúc đó, toàn bộ hoa khôi Giang Nam đều có thể vì ngài mà tự tiến thân kê gối.
Lúc này, Tiết Tam trên nóc nhà đổi chiều đến bên cửa sổ, bẩm báo nói:
- Chủ thượng, mũi tên canh gác đã bay lên.
Trịnh Phàm duỗi tay, nắm chặt tay Tứ Nương, nói:
- Nhi tử ở đây, ngươi nói bừa cái gì vậy.
Câu nói “nhi tử” này của Trịnh Phàm, khiến Tạ Chử Dương, Tạ Ngọc An cùng với tạo kiếm sư trong nhã gian, đều cứng lại trong phút chốc. Hết chương 2865.



Bạn cần đăng nhập để bình luận