Ma Lâm Thiên Hạ

Chương 2664. Rất thái bình



Chương 2664. Rất thái bình




- Xem chút.
Trịnh Phàm bước tới cái tủ ở bên cạnh, cầm một cục u đặt trong bình thủy tinh được Tiết Tam dùng nước thuốc ngâm bảo quản.
- Thứ này là lấy từ trong đầu ta ra sao?
- Đúng.
- Trông khiến người ta hơi muốn nôn.
- Ăn gì bổ nấy, có thể thêm vào trong thức ăn, bổ não.
- Ọe…
Hoàng đế che ngực nôn khan trước, sau đó cảm thấy hơi váng đầu, sọ não hơi đau, lại nhẹ nhàng ôm đầu của mình.
Cũng may không có chuyện gì, chỉ là phản ứng sau phẫu thuật rất bình thường.
Phẫu thuật này rất thành công, còn về vết thương trên đầu Hoàng đế, Tứ Nương cũng đã xử lý khâu lại rồi.
Ngoài sau khi tóc mọc dài, chỗ đó sẽ biến thành một mảnh trọc nhỏ ra, thì không có ảnh hưởng gì khác.
- Họ Trịnh, ta vừa mới tỉnh, ngươi có thể đừng buồn nôn như vậy không?
Trịnh Phàm bê cái bình thủy tinh rất cẩn thận, nói:
- Ta lại cảm thấy rất có giá trị sưu tầm.
- Tặng ngươi đấy, ngươi giữ gìn cẩn thận thay ta.
- Vậy ta đem đi cho chó ăn.
- Ngươi đặt xuống!
Hoàng đế cuối cùng cũng vẫn nhận lấy cái bình này.
Sau đó, Hoàng đế bắt đầu thử tự ra ngoài phơi nắng, bỗng chốc có hơi hoảng hốt.
Hắn không nói với Trịnh Phàm, trong những ngày hôn mê này, mỗi ngày hắn đều rơi vào trong ác mộng đáng sợ thế nào, vì dù sao người đã tỉnh lại rồi. Hơn nữa mơ, dù là mộng đẹp hay ác mộng, thì đều không có ý nghĩa gì.
- Có phải ta ta có thể sống rất lâu không?
Hoàng đế hỏi.
- Ăn cơm không nghẹn chết, không chừng uống nước sẽ sặc chết.
- Họ Trịnh, ngươi từ nhỏ đã khéo nói như vậy sao?
- Ta nói là sự thật.
- Ngươi có thể sống đến lúc trưởng thành, đúng là phải cảm ơn quá nhiều người, đây cũng là sự thật.
- Đã đói chưa?
- Có hơi.
- Ta vừa truyền thiện rồi.
- Đây là câu đầu tiên nghe hay nhất sau khi ta tỉnh lại.
- Ồ?
……
- Ta thu lại lời ta vừa nói, họ Trịnh, ngươi là tên súc sinh!
Hoàng đế đối mặt với bát cháo, trứng, sữa cộng thêm một suất ruốc thịt nhỏ ở trước mặt mình, gần như điên cuồng rống lên.
- Thân thể ngươi còn yếu, phải ăn thanh đạm chút. Hơn nữa có trứng có thịt, không phải cũng rất tốt à?
Trịnh Phàm vừa nói vừa cầm đũa lên gắp đủ loại món ăn bày đầy trước mặt hắn.
- Vậy ngươi không thể ăn giống ta sao?
- Đầu ta cũng không bị hở lỗ.
- Đồng cam cộng khổ giữa huynh đệ đâu?
- Biết khi nào ăn đồ ngon nhất không? Lúc bên cạnh có người ngưỡng mộ, lúc ngươi ăn vào mới ngon nhất, hơn nữa bây giờ người ngưỡng mộ ta còn là Hoàng đế, cái này càng ngon hơn.
- Ngoài ra, đồng cam cộng khổ giữa huynh đệ mà ta thấy, chính là khổ ngươi chịu, ngọt, ta nếm giúp ngươi. Mau ăn đi, đừng để lát nguội đấy.
Hoàng đế thật sự đói rồi, nên bắt đầu ăn.
Đợi hai người ăn xong, Tứ Nương bước vào thu dọn bát đũa.
A Minh thì đẩy một xe lăn vào.
- Ta không cần cái này.
Hoàng đế nói, mặc dù đầu bị mổ một lỗ, nhưng hắn cảm thấy thân thể của mình ngoài hơi yếu ớt ra, thì không có vấn đề gì khác.
- Ta cảm thấy bây giờ ngươi ngồi lên xe lăn càng có cảm giác hơn.
- Tại sao ta không có loại cảm giác này?
- Vì ngươi là người ngồi bên trên, còn ta, là người đẩy.
- Ha ha.
Hoàng đế lạnh lùng cười.
- Nếu như chúng ta đổi lại, trẫm cũng sẽ rất có cảm giác.
- Có ngồi không?
- Ngồi thì phải ngồi, nhưng không cần thiết phải ngồi ngay bây giờ, bây giờ ta vẫn chưa muốn ra ngoài. Từ lúc làm Hoàng đế đến giờ, cho dù là Đông tuần nửa năm trước, nói thật cũng không phải đi chơi, mệt cứ như chó chết, ta muốn nhân cơ hội này nghỉ ngơi.
- Chuẩn bị câu cá?
Trịnh Phàm hỏi thẳng.
Hoàng đế long thể không tốt, không, theo bên ngoài thấy Hoàng đế đã lập Nhiếp Chính Vương, thì coi như là bàn giao xong hậu sự, vào hậu viên nói là dưỡng bệnh, thực ra là đang chờ chết.
Loại tình huống này, không chừng sẽ có một số người muốn rục rịch rồi.
- Nếu như không lập ngươi làm Nhiếp Chính Vương, nếu như bản thân ngươi bây giờ không ở đại giới Kinh thành, thì có thể chơi trò này, nhưng ai bảo bây giờ ngươi đang ở đây chứ?
- Quan mới nhậm chức thì hăng hái làm việc, ngươi còn xuất thân là người dẫn binh, ngoại trừ kẻ ngu, không ai không có mắt nhìn như vậy. Cho dù là kẻ ngu không có mắt nhìn mà nhảy ra, sở dĩ giữ bọn họ lại cũng là cần tới, câu bọn họ ta còn cảm thấy rất lãng phí mồi đấy. ͏
- Thật sự chỉ là để nghỉ ngơi sao?
- Phải.
- Nghỉ bao lâu?
- Xem đã, gọi Ngụy Trung Hà và Lục Băng vào đây, ta gặp bọn họ là được rồi.
Nghỉ là thật sự muốn nghỉ, nhưng Cơ Thành Quyết cũng không định để bản thân nghỉ thành Thái thượng hoàng.
- Vậy ta ra ngoài đi dạo.
Trịnh Phàm nói.
- Ngươi không ở cùng ta à?
- Ta đến mộ tổ của Điền gia xem sao.
- Ồ, được.
Trịnh Phàm định đi rồi, nhưng lại dừng lại, nói:
- Thật sự không cần ta làm gì sao?
Hoàng đế cười, nói:
- Phụ hoàng coi Điền Vô Kính là con dao, ta sẽ không làm như vậy. Hơn nữa, Trịnh Phàm ngươi cũng không phải người thích bị người ta sai khiến như con dao.
- Ha.
- Vả lại, một vài con mèo con chó không cần ngươi ra tay, lần này ta tiện tay giải quyết rồi.
- Còn nói không định câu cá?
- Cá ở trong nước, phải câu. Con mèo, con chó kêu gào trên xà nhà, ngoài phiền ra vẫn là phiền. Được rồi, ngươi đi đi.
……
Bình Tây Vương, à không, Nhiếp Chính Vương cưỡi Tỳ Hưu dẫn theo Thiên Thiên, có Kiếm Thánh và một đám cẩm y vệ đi cùng ra khỏi hậu viên, đi về phía nhà cũ của Điền gia.
Mà lúc này, ánh mắt của gần như cả Kinh thành Yến Quốc đều đang tập trung ở hậu viên này.
Nếu nói rộng hơn chút nữa, kéo dài biên độ khu vực bị ảnh hưởng sau khi tin tức truyền tới, thì gần như có thể nói là ánh mắt của cả Chư Hạ giờ phút này đều tập trung ở tòa viện do người Càn thiết kế xây dựng này.
Tin tức Nhiếp Chính Vương rời đi, giống như một hòn đá đập vào trong mặt hồ bị kéo căng này, tung lên từng lớp sóng lăn tăn, tạo ra một loạt phản ứng dây chuyền.
Sau khi Trịnh Phàm rời đi không lâu.
Ba người Ngụy Trung Hà, Trương Bạn Bạn và Lục Băng vẫn luôn canh gác ở ngoài hậu viên không rời nửa bước đang quỳ rạp trước mặt Hoàng đế.
Hoàng đế không ngồi xe lắm, mà là ngồi trên ghế.
Ngoài đầu tóc bị cạo sạch ra, cả người trông khí sắc vẫn ổn.
Lúc này ba người Ngụy Trung Hà, Trương Bạn Bạn và Lục Băng đều rơm rớm nước mắt.
- Được rồi, thu nước mắt lại, lần này trẫm coi như đã trở về từ trước Quỷ Môn Quan rồi, không sao rồi, ý trời khiến tuổi thọ trẫm không dài, nhưng trẫm đã mạnh mẽ cướp về rồi. Rất thú vị, thật sự rất thú vị.
- Thân thể bệ hạ khỏe mạnh, là…
- Được rồi, câm miệng.
Hoàng đế dường như không muốn nói dông dài quá nhiều vào lúc này, hắn nói thẳng:
- Nếu trẫm đã không sao, vậy lần này chúng ta thu lưới thôi. Lục Băng, tình hình thế nào rồi?
- Bệ hạ… ngược lại rất thái bình, chủ yếu là do có Bình Tây… Nhiếp Chính Vương ở đây.
Nếu thật sự muốn ôm cây đợi thỏ, họ Trịnh không ở đây là tiện nhất. Hoàng đế vừa “suy nhược”, bọn đầu trâu mặt ngựa gì đó đều sẽ không nhịn được mà nhảy ra.
Nhưng vấn đề là họ Trịnh không ở đây, chưa nói là ai “chữa bệnh” cho hắn, cho dù là bản thân Hoàng đế cũng sẽ không yên tâm làm như vậy.
Trên dưới Đại Yến, Bình Tây Vương phủ là không thể động vào.
Trấn Bắc Vương phủ đã bị dỡ bỏ từ lâu rồi.
Phụ hoàng đã mã đạp môn phiệt.
Hai năm nay thúc đẩy tân chính, sức cản ngoài sáng trong tối đều đã xử lý được bảy tám phần.
Theo lý làm Hoàng đế mà làm đến mức độ này đã là nắm hết quyền hành rồi. Ban đầu nếp như Nhiếp Chính Vương của Sở Quốc và Quan gia của Càn Quốc có thể có cục diện như vậy, sợ là nằm mơ cũng phải cười tỉnh.
Nhưng Cơ Thành Quyết lại vẫn không hài lòng.
Điều hắn muốn không chỉ là hệ thống quan liêu này nghe lời của mình, còn phải khiến mình… nhìn thuận mắt, phải nắn bóp nó thành hình dạng bản thân thích.
Thời gian một năm đã qua rồi.
Còn thời gian chưa tới bốn năm.
Điều này không liên quan tới việc hắn có được “chữa trị” khỏi hay không, vì theo kế hoạch của hắn và họ Trịnh, kế hoạch “năm năm” khai chiến sẽ không thay đổi.
Lúc đó, hắn và họ Trịnh vẫn còn tráng niên, có đủ tinh lực và thời gian để xử lý cả Chư Hạ.
Vì mục tiêu này, hắn phải chuẩn bị thật tốt bằng cục diện tốt nhất bản thân có thể làm.
Hoàng thượng uống ngụm trà, nói:
- Nếu bọn họ ngoan, thì xúi giục chút đi, dù sao thì muốn đổ tội cho người khác, không lo thiếu chứng cứ, có thể làm được bao nhiêu thì làm bấy nhiêu thôi.
Lục Băng lập tức nói:
- Vâng, thần hiểu rồi!
Lúc này, Ngụy công công và Trương Bạn Bạn đều thở phào nhẹ nhõm.
Ý ngoài lời nói của Hoàng đế chính là muốn mở nhà lao rồi, dùng đủ loại tội danh có lẽ có để chỉnh đốn lại cả quan trường. ͏ Hết chương 2664.



Bạn cần đăng nhập để bình luận